Sau ba giờ chiều nắng vẫn còn gắt. Gió mang theo hơi nóng lùa vào căn phòng nhỏ. Cây lựu cạnh cửa sổ sai trĩu quả đung đưa theo gió.
- Hi hi! Ngon ngon!
- Chưa hái được mà ngon cái gì! Chút nữa chua hay ngọt gì nhóc cũng phải ăn hết cho anh!
Phương đứng cạnh cửa sổ, tay cầm cây chổi lông gà có cái móc câu mới sáng chế cố móc trái lựu đỏ mọng ở gần nhất. Cánh tay phải nhìn thì có vẻ bị thương rất nặng nhưng thực chất chỉ xây xước ngoài da. Nên thương bệnh binh Phương đang dùng cánh tay đó để móc trộm lựu, thể hiện chính xác câu nói dù tàn nhưng không phế.
- Hụt rồi!
Có mấy lần Phương tưởng móc được rồi mà gió làm cành cây cứ đong đưa nên cứ hụt mãi. A a a! Cậu phát điên! Cậu mỏi nách quá rồi!
- Cố lên! Chút xíu!
Nhóc ma giơ ngón tay bé tí diễn tả khoảng cách giữa cái móc câu và trái lựu nhóc thèm thuồng.
Phương bóp bờ vai nhức mỏi của mình, liếʍ môi quay sang nhìn nhóc:
- Em bay được mà! Bay lên thích trái nào thì hái trái đó!
Ừ! Nó biết bay mà nhỉ! Cớ chi nãy giờ cậu cực khổ vậy nè!
Nhóc vội vàng chui tọt vô mền chỉ lú cái ra đầu nhỏ:
- Sợ sợ!
Phương không chỉ một lần được nghe nhóc này nói sợ ma. Lúc vòng lặp được phá vỡ ngày đầu tiên nhóc này đã nói sợ. Khi đó cậu chưa kịp suy nghĩ cẩn thận. Nó sợ ai cơ chứ? Người đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-thoat-khoi-biet-thu-1980/3487750/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.