"Trời ơi, tỷ tỷ, ngươilàm cái gì vậy! Phúc tấn có lòng đỡ ngươi lên, làm sao ngươi có thể hấttrà trong tay phúc tấn chứ, làm ướt giày của phúc tấn rồi, nếu như ngươi mất hứng, có oán trách gì cứ nhằm vào chúng tiện thiếp, chúng thiếptuyệt đối không mắng chửi lại, không đánh trả, ngài đừng chọc tức phúctấn a !"
Bốn tiểu thiếp chen nhau đi tới, không ngừng dùng khăn tay lau giày của phúc tấn, miệng không quên bỏ đá xuống giếng.
Nước trà nóng bỏng chảy từ bả vai Tiêu Sơ Âm xuống, toàn bộ bên tay phảinàng đều bị thương, vô cùng đau đớn. Té ngồi một bên, trên người vươngvài lá trà vụn vỡ, bình tĩnh nhìn vẻ mặt không thể tin của nhóm tiểuthiếp đang lấy lòng phúc tấn.
Tiết trời đầu xuân, quần áo nàngmặc không dày, huống hồ hôm nay cố ý chọn một bộ lụa mỏng kiểu dáng đơngiản, so với những chiếc áo tơ gấm bình thường còn mỏng hơn rất nhiều.Dưới lớp vải lụa, từ chỗ bả vai bên phải bị nước trà hắt xuống nổi lênbọt nước màu đỏ, bị vải cọ xát lại càng đau buốt hơn.
Nàng cắnchặt răng, lần nữa quỳ xuống mặt đất, cố nén nước mắt vì đau mà khôngthể ức chế chảy ra, giọng nói gượng gạo: "Thiếp thân quỳ quá lâu, chânbị run, không cẩn thận làm đổ trà lên người, xin phúc tấn thứ tội."
"Tỷ tỷ, ngươi nói vậy chính là trách phúc tấn bắt ngươi quỳ quá lâu a, thân phận của tỷ tỷ tôn quý, nếu như không thể quỳ lâu, ngươi cứ nói vớiphúc tấn một tiếng, phúc tấn cũng không phải người không biết lý lẽ,ngươi làm sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-phi-gia-mau-ky-len-huu-thu/78600/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.