Trong nội đường bày biện tinh tế thanh lịch, một bộ vải thêu Quan Âm Tống Tử tinh xảo đặt ở trung tâm, phụ nhân đoan trang mặc bộ quần áo lộng lẫy, năm ngón tay được bảo dưỡng kĩ lưỡng bê một chén trà, tay phải nâng nắp chén, hương trà lượn lờ theo hơi nóng bồng bềnh.
"Thừa tướng phu nhân dạy ngươi hành lễ như vậy sao? Hay là nói, thừa tướng phu nhân mất đã lâu, trí nhớ của ngươi không tốt, quên mất rồi?" Cuối cùng âm thanh nghiêm nghị từ trên cao buông xuống, nắp trà khép lại, phát ra tiếng giòn vang.
Tiêu Sơ Âm vội vã cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn nữa, mẫu thân trong phủ thừa tướng qua đời sớm, từ nhỏ nàng đã do bà vú nuôi lớn, thừa tướng vô cùng cưng chiều nàng, ở trong phủ chưa bao giờ làm đại lễ.
Nhưng lễ quỳ bái, nàng không có làm sai nha.
"Thiếp thân không dám." Quỳ trả lời, nàng xê dịch hai đầu gối hơi đau, đầu nghe ngóng động tĩnh.
"Hừ, có cái gì mà ngươi không dám!" Chén trà trong tay phúc tấn nặng nề rơi xuống mặt bàn, "Tối hôm qua ngươi hầu hạ vương gia không tận sức, còn đem lỗi lầm đổ lên đầu tam phu nhân, khiến nàng bị cấm túc nửa tháng không được ra ngoài. Ta xem lá gan của ngươi cũng quá lớn rồi !"
Tam phu nhân chính là thị tiếp Tống Y Y gào khóc thỉnh tội lúc sáng.
Bốn tiểu thiếp đứng bên cạnh nhìn Tiêu Sơ Âm quỳ trên đất, chờ đợi nàng khóc lóc cầu tình trước mặt phúc tấn.
"Thiếp thân không dám, thân thể của thiếp thân không khỏe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-phi-gia-mau-ky-len-huu-thu/78599/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.