“Cút!” Vũ Văn Triệt giống như dã thú đang nổi điên, mất đi lý trí. Vương huynh mà hắn vẫn luôn kính trọng sao có thể làm ra loại chuyện giết hại vương phi của mình chứ!
Vũ Văn Tư Dạ thấy hắn đột nhiên chỉ thẳng vào mình, lại thấy băng vải buộc ở móng trước con Hắc Phong, trong lòng đã đoán được chút ít. Lập tức quát mắng: “Thái tử điện hạ, đệ thất lễ rồi đó!”
“So ra còn thua kém thủ đoạn âm hiểm của vương huynh rồi!” Vũ Văn Triệt nắm chặt dây cương, chủy thủ trong tay áo chưa từng thu hồi.
“Ai, cô nói xem, Thái tử điện hạ kia có phải thích Sơ Âm không, vương phi nhà người ta hôn mê bất tỉnh, liên quan gì tới hắn chứ! Làm ầm ĩ cứ như người trúng độc là thê tử của hắn vậy!” Có một bát cháo lót bụng, khí lực của Lỗ Dao cũng đã khôi phục, nàng sẽ không vì tình trạng của Tiêu Sơ Âm mà than trời trách đất. Nếu đã trúng độc, vậy thì dốc toàn lực đi tìm giải dược, ngươi muốn ta biến, ta nói ngươi âm hiểm thì có ích gì!
Cẩm Thái sợ tới mức vội vã che miệng nàng lại, giải thích: “Lỗ sư phụ, lời này không thể nói lung tung được! Thái tử điện hạ tốt với tiểu thư là vì tiểu thư đã từng cứu điện hạ một mạng…” Nàng nói xong liền cúi đầu: “Mặc dù hiện giờ tiểu thư và vương gia đã hòa ly, nhưng nói như vậy cũng sẽ làm hỏng thanh danh của tiểu thư. Sau này Lỗ sư phụ vạn lần đừng nói vậy nữa!”
“À à…” Hóa ra là như vậy, đã cứu tiểu tử này một mạng, xem ra tiểu tử này là người có ơn tất báo. Lỗ Dao lấy tay quạt quạt khuôn mặt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng nóng, nhưng tâm tư của nàng lại đang đặt trên hai người đang giằng co bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Vì sao thái tử này lại nói vương gia âm hiểm chứ?”
Cẩm Thái lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết. Đây là chuyện trong vương tộc, một nha hoàn như nàng cũng không dám hỏi quá nhiều.
“Bổn vương khuyên thái tử vẫn nên hồi cung sớm, tránh cho hoàng thượng và hoàng hậu nương nương lo lắng.” Vũ Văn Tư Dạ không muốn tranh chấp với hắn, yêu cầu hắn trở về.
“Sao bản cung lại cảm thấy người nên đi lại là vương huynh mới đúng!” Tình cảm phức tạp luân chuyển trong đôi mắt Vũ Văn Triệt, lúc này Vũ Văn Tư Dạ không phản bác lại lời của hắn, chính là ngầm thừa nhận!
“Trời ơi, các người đừng cãi nhau nữa, ai cũng đều vô dụng hết! Sơ Âm biết các người đều ở đây chắc cũng rất vui vẻ, ta đi thu dọn giường đệm cho các người, nếu không thì đêm nay vương gia cứ ngủ gian ngoài trong phòng Sơ Âm đi? Thái tử điện hạ thì cảm phiền ngài ngủ ở cách vách?” Lỗ Dao xuất hiện hòa giải, ngay cả vị trí ngủ cũng đã an bày xong. Hai gò má nàng nóng đỏ lên, có cần phải nóng như vậy không hả! Cái thời tiết quỷ quái gì thế này!
Trong viện yên tĩnh, không ai để ý đến nàng.
“Vương huynh, huynh vẫn nên đi thì hơn.” Thật lâu sau, Vũ Văn Triệt thản nhiên nói, giọng nói xa cách lại mang theo khẩn cần: “Còn xin vương huynh có thể để giải dược lại.”
“Giải dược?” Lỗ Dao nghi ngờ hỏi, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng rực, tiến lên nắm cổ áo Vũ Văn Tư Dạ, nhưng sự lạnh lẽo tỏa ra trên người hắn lại khiến nàng không dám đến gần. Đứng cách hắn gần một người, hất đầu lớn tiếng chất vấn: “Ngài có giải dược, vì sao không cho Sơ Âm dùng!”
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn nàng, tại sao nữ tử nàng quen biết đều to gan như vậy. Một nữ tử bình dân không biết từ đâu tới lại có dũng khí đến chất vấn vương tộc cao quý như hắn.
“Nàng đã uống giải dược, nhưng vô dụng.” Không chỉ là vô dụng, hắn còn hoài nghi mấy viên thuốc hắn sai người đặt trong cơm của nàng lại làm độc trong người nàng phát tác. Lúc trước nàng trúng độc không chết, bây giờ vì thuốc giải mà phát độc thì cũng không phải không có khả năng.
“Độc huynh giết nàng hữu dụng! Giải dược sao lại vô dụng!” Vũ Văn Triệt lạnh nhạt nói, khuôn mặt dịu dàng bây giờ lạnh băng.
“Ngài!” Lỗ Dao kinh ngạc.
“Vương gia…” Cẩm Thái không thể tin được.
Khuôn mặt Vũ Văn Tư Dạ giấu trong bóng râm, không thấy rõ biểu cảm của hắn. Hắn ngoảnh mặt nhìn căn phòng, chậm rãi xoay đầu lại, chậm rãi nói: “Đúng, bổn vương muốn giết nàng.”
Ánh trăng trong vắt làm nguội lạnh lòng người. Ba người trong viện im lặng nhường ra một lối đi, trước mắt Vũ Văn Tư Dạ vô cùng trống rỗng, nối thẳng ra cổng trạch viện. Hắn cười khổ, lắc đầu thản nhiên nói: “Lỗ cô nương, hai gò má cô đỏ bừng, mau ăn viên thuốc này đi.”
Hắn ném cho Lỗ Dao, Lỗ Dao sửng sốt, vô thức hỏi: “Đây là thuốc gì?”
“Giải nhiệt.”
Trong bóng đêm lờ mờ, khuôn mặt Lỗ Dao càng đỏ bừng, tựa như trứng tôm đun sôi. Nàng liên tưởng tình hình cơ thể mình với hai chữ Vũ Văn Tư Dạ vừa nói với nhau, bỗng nhiên chửi ầm lên: “Ta nói sao ngươi lại tốt bụng như vậy! Hóa ra là hạ dược trong cháo. Ngươi lại đến hại Sơ Âm đúng không! Đê tiện bì ổi! May mà cô nãi nãi lấy thân thử độc, thấy trong cháo này khác thường. Nếu không, Tiêu Sơ Âm bây giờ cho dù không chết ngay cũng lập tức tơi tả!” Nàng xoay người về phía phòng hô to: “Sơ Âm, cô xem mắt chó mù của cô tìm chồng kìa, cô nãi nãi vừa cứu cô một mạng cô có biết không.”
Cẩm Thái đứng bên cạnh kéo nàng cũng kéo không kịp, cuống quít muốn bụm miệng nàng lại: “Lỗ sư phụ, nô tỳ xin cô, cô đừng nói nữa!”
Nếu Vương gia tức giận…
“Cháo là do Thẩm trắc phi làm.” Bằng không hắn sẽ không biết bệnh trạng của nàng nhanh vậy, bên trong chỉ là thêm một chút đồ đại bổ. Lúc hắn bưng tới khi cấp bách, nửa đường mới nghĩ ra, nếu Tiêu Sơ Âm uống sẽ không giống nàng ta, lúc cầm lại chén, toàn bộ đều rót vào miệng, mặt không đỏ thân không nóng mới là không bình thường.
“Vương huynh, cho dù là cầu xin huynh, huynh đi đi…Bây giờ ta không muốn thấy huynh, Sơ Âm càng không muốn…” Nửa câu sau, cơ hồ là nghẹn ngào thốt ra. Nếu không thể cứu nàng, hắn sẽ cố gắng để nàng hài lòng hơn một chút, nàng không muốn thấy ai, hắn sẽ không để bọn họ thấy…
Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Triệt đang cúi đầu, một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Được, ta đi.”
Nếu nàng không muốn…
Sau khi Vũ Văn Tư Dạ rời đi, trong viện trở nên yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ. Theo bước chân nặng nề của Vũ Văn Tư Dạ đi khỏi, không ai nói lời nào.
“Lỗ cô nương, bản cung muốn cầu xin cô một việc.” Ngay lúc Lỗ Dao cảm thấy bầu không khí trở nên đè nén đáng sợ, Vũ Văn Triệt đột nhiên ngẩng đầu nói.
“Cầu xin ta? Chuyện gì?” Nàng bĩu môi, thái tử điện hạ này động một tí lại cầu xin người khác, điểm này không tốt.
“Bản cung hôm nay đi tìm Lâm Nguyên Kỳ, hắn không đồng ý cứu người. Bản cung muốn cô đi một chuyến, nếu là lời của cô nói sẽ có kết quả khác.” Lỗ Dao cho hắn cảm giác giống hệt Tiêu Sơ Âm vậy, nàng ta to gan, không sợ cường quyền, lời nói đều xuất phát tận đáy lòng. Nếu như nàng đi cầu xin Lâm Nguyên Kỳ, có lẽ còn chút hy vọng.
“Ta?” Lỗ Dao chỉ vào chính mình, “Ngài muốn ta chạy đến phủ thừa tướng cầu xin đại phu đến cứu cô ấy? Ngài là thái tử, thiên sứ áo trắng còn không nghe lời ngài, làm sao nghe lời ta nói đây!”
“Cô khác chứ, có lẽ Lâm Nguyên Kỳ sẽ có cái nhìn khác đối với cô…” Mặc dù hắn không hiểu ý của nàng, nhưng rất chắc chắn, nếu lúc trước Lâm Nguyên Kỳ đã chủ động để Tiêu Sơ Âm lựa chọn, tất nhiên đã có suy nghĩ cứu nàng. Nếu để Lỗ Dao đi, Tiêu Sơ Âm nhất định sẽ được cứu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]