Bùi Hoan đi vài bước, Hoa Thiệu Đình không giữ lại. Khi cô quay đầu, anh vẫn đứng ở nơi tối mờ. Cảm giác chua xót dội lên, khiến viền mắt cô cay cay.
Niềm vui ở chốn nhân gian chẳng bao giờ dài lâu. Tình cảm từng xâu đậm, giờ giá lạnh như băng tuyết.
Lúc còn nhỏ, Bùi Hoan vô tình lật giở một cuốn sổ chép tay mà Hoa Thiệu Đình sưu tầm ở trong thư phòng. Cô đọc được câu: " Xuân vị lục, mẫn tiên ti,nhân gian biệt cửu bất thành bi. Thùy giáo tuế tuế hồng liên dạ, lưỡng xứ trầm ngâm các tử chi. **
(** Hai câu thơ nằm trong bài từ Giá cô thiên - Nguyên tịch hữu sở mộng của tác giả Khương Quỳ thời Nam Tống. Dịch nghĩa: Ngọn cỏ đầu mùa xuân vẫn chưa mọc, hai bên tóc mai của tôi đã bạc dần, sự già nua đến thật nhanh. Chúng ta biệt ly quá lâu, mọi nỗi đau dần bị thời gian quên lãng. Nhưng không biết là ai, khiến tôi ngày đêm mong ước tới đêm đoàn viên. Cảm giác này, chỉ có anh và tôi thấu hiểu.)
Bùi Hoan không hiểu nghĩa câu này, Hoa Thiệu Đình vừa thu cuốn sổ vừa nói với cô, có những thứ không hiểu mới tốt.
Cô luôn cho rằng, Hoa Thiệu Đình giúp cô gánh vác mọi nỗi đau khổ của cuộc đời. Nhưng đến cuối cùng, cô mới phát hiện, anh chính là nỗi khổ của cô.
Một lúc lâu sau khi Bùi Hoan ra về, Hoa Thiệu Đình mới mở hộp quà.
Trong hộp là sợi dây phỉ thúy đã bị đứt. Đây chính là sợi dây đeo ở thắt lưng có hạt bạch kỳ nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu/1257057/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.