Bùi Hoan đi vài bước, Hoa Thiệu Đình không giữ lại. Khi cô quay đầu, anh vẫn đứng ở nơi tối mờ. Cảm giác chua xót dội lên, khiến viền mắt cô cay cay. Niềm vui ở chốn nhân gian chẳng bao giờ dài lâu. Tình cảm từng xâu đậm, giờ giá lạnh như băng tuyết. Lúc còn nhỏ, Bùi Hoan vô tình lật giở một cuốn sổ chép tay mà Hoa Thiệu Đình sưu tầm ở trong thư phòng. Cô đọc được câu: " Xuân vị lục, mẫn tiên ti,nhân gian biệt cửu bất thành bi. Thùy giáo tuế tuế hồng liên dạ, lưỡng xứ trầm ngâm các tử chi. ** (** Hai câu thơ nằm trong bài từ Giá cô thiên - Nguyên tịch hữu sở mộng của tác giả Khương Quỳ thời Nam Tống. Dịch nghĩa: Ngọn cỏ đầu mùa xuân vẫn chưa mọc, hai bên tóc mai của tôi đã bạc dần, sự già nua đến thật nhanh. Chúng ta biệt ly quá lâu, mọi nỗi đau dần bị thời gian quên lãng. Nhưng không biết là ai, khiến tôi ngày đêm mong ước tới đêm đoàn viên. Cảm giác này, chỉ có anh và tôi thấu hiểu.) Bùi Hoan không hiểu nghĩa câu này, Hoa Thiệu Đình vừa thu cuốn sổ vừa nói với cô, có những thứ không hiểu mới tốt. Cô luôn cho rằng, Hoa Thiệu Đình giúp cô gánh vác mọi nỗi đau khổ của cuộc đời. Nhưng đến cuối cùng, cô mới phát hiện, anh chính là nỗi khổ của cô. Một lúc lâu sau khi Bùi Hoan ra về, Hoa Thiệu Đình mới mở hộp quà. Trong hộp là sợi dây phỉ thúy đã bị đứt. Đây chính là sợi dây đeo ở thắt lưng có hạt bạch kỳ nam trong truyền thuyết mà Hoa Thiệu Đình tặng Bùi Hoan. Sợi dây do lực bên ngoài làm đứt, khóa trái tim ở đầu đã biến mất, hạt tròn tung tóe trong hộp. Hoa Thiệu Đình chậm rãi bước đi. Con rắn trên cổ tay anh lặng lẽ bò lên vai. Hoa Thiệu Đình không để ý đến nó. Đêm nay chỉ còn lại chuỗi hại bị đứt, anh cô đơn một mình quay về Hải Đường Các. Xung quanh nơi Tùy Viễn ở tụ tập rất đông người. Tâm trạng của Cố Lâm dường như vẫn còn xúc động. Trần Phong và những người khác đều lặng thinh, không dám bày tỏ thái độ. Lúc đi gặp Hoa tiên sinh, Cố Lâm đã lau sạch nước mắt, khôi phục trạng thái bình thường. Cô không vào phòng, Hoa Thiệu Đình đích thân ra mở cửa, mỉm cười hỏi cô: "Cô giận dỗi sao? Người bị đánh đâu phải là cô". Anh đã thay áo khác, áo màu xám mềm mại, cả người toát ra vẻ ôn hòa. Tuy nhiên, Cố Lâm vẫn rất sợ anh. "Tùy Viễn thế nào rồi?" "Chỉ là vết thương ngoài da thôi ạ." Hoa Thiệu Đình thở dài, giống như anh đang lo lắng cho Tùy Viễn. Tính cách hai mặt như vậy chỉ anh mới làm được, Cố Lâm không nhìn thấu, ngập ngừng vài giây rồi cất giọng khàn khàn: "Tôi đã thông suốt rồi, hôm nay cũng hiểu rõ ý của tiên sinh, sau này tôi sẽ không ăn nói bừa bãi... Mong tiên sinh đừng gây khó dễ cho Tùy Viễn. Anh ta là bác sĩ, bệnh của tiên sinh cần dựa vào anh ta". Hoa Thiệu Đình coi như không có chuyện gì xảy ra. Ngẫm nghĩ một lúc, anh đột nhiên cầm áo khoác, nói với Cố Lâm: "Đi, cô cùng tôi đi thăm một người". Tròn lòng Cố Lâm vẫn chỉ nghĩ đến Tùy Viễn, lại nghe anh nói tiếp: "Đi thăm A Hi". "Bùi Hi?"" Cố Lâm vô cùng kinh ngạc. Qua Trần Phong, cô biết được, Bùi Hi là chị gái của Bùi Hoan. Nhưng đối phương đã mất tích sáu năm nay, không một ai còn trông thấy chị ta. Trên thực tế, người không ai tìm ra nàu đang bị nhốt ở Tây Uyển của Lan Phường. Tây Uyển nằm ở phía tây Lan Phường. Người của con phố này chuyện gì cũng làm, ban ngày đáng sợ đến mức nào. buổi tối sẽ càng khó ngủ ngon giấc. Hội trưởng quá cô mê tín, mời đại sư xem bói. Đại sư nói, ông ta không được đi đến khu nhà phía tây, bằng không sẽ gặp tai họa đổ máy. Vì vậy, Hội trưởng quá cô sai người đóng cửa khu nhà này. Bây giờ nơi đó bỏ hoang, người của Kính Lan Hội chẳng ai qua lại. Thậm chí, mọi người còn không nhớ đến khu nhà đó, con đường đã bị cây cối bao phủ. Cố Lâm đi bộ theo Hoa Thiệu Đình nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi. Ngoài cửa không có người canh gác, Hoa Thiệu Đình gọi điện thoại bảo người ra mở cửa đón bọn họ. Trên đường đi, Cố Lâm nghĩ tới vô số khả năng. Trần Phong nói với cô, Bùi Hi đã chết từ lâu. Sáu năm không thấy người, nói mất tích chỉ là muốn an ủi Tam tiểu thư, chẳng ai tin vào điều đó. Nhưng khi đến Tây Uyển cô mới phát hiện, Bùi Hi quả nhiên còn sống. Cố Lâm đứng bên ngoài bức tường kính, phát hiện kiến trúc ở đây giống như những nơi khác của Lan Phường. Rõ ràng sáu năm qua luôn có người sống và quản lý nơi này, trong sân còn trồng mấy chậu hoa. Dưới ngọn đèn ấm áo, Bùi Hi ngồi tựa vào cửa sổ, tao áo dài buộc lên người, không cho chị ta giãy giụa. Dường như chị ta đang lẩm nhẩm câu gì đó, không ngừng nói chuyện, nhưng trong phòng lại chỉ có một mình chị ta. Sau đó, Bùi Hi đứng dậy đi quanh giường. Đầu tóc chị ta lòa xòa, Cố Lâm không nhìn rõ mặt, chỉ thấy chị ta ngậm và nhai đuôi tóc của mình. Đây chính là Nhị tiểu thư của Lan Phường, chị gái của Bùi Hoan. Cố Lâm chợt bừng tỉnh, lập tức quay sang Hoa tiên sinh, đồng thời lùi lại phía sau theo phản xạ. "Chị ta... chị ta bị điên rồi?" Hoa Thiệu Đình gật đầu, vẻ mặt vô cảm. "Tại sao lại như vậy?" Hoa Thiệu Đình tựa vào cửa sổ, hồi tưởng một lúc mới trả lời: "Bị tôi bức đến phát điên". Lúc nói câu này, sắc mặt anh không hề xao động, bình tĩnh tới mức khiến người đối diện nổi da gà. Trong cuộc đời, Cố Lâm từng gặp nhiều chuyện đáng sợ hơn, nhưng dáng vẻ của Bùi Hi hôm nay khiến cô không dám hỏi nguyên nhân. Trong lòng cô rất khó chịu, nhưng không biết tại sao. Người phụ nữ điên loạn ở trong phòng kia khiến cô cảm thấy... có lẽ đây mới chính là điều Hoa tiên sinh thật sự muốn truyền tải ngày hôm nay. Người đi theo anh kết cục cũng chỉ có vậy mà thôi. Người phụ nữ trong phòng đột nhiên dừng lại bên tường, dùng móng tay cậy tấm nệm bảo vệ. Cố Lâm rùng mình, quay sang hỏi Hoa Thiệu Đình: "Tam tiểu thư có biết chuyện này không?". "Cô ấy không biết." Tối nay xảy ra nhiều chuyện, tinh thần Cố Lâm thật sự mệt mỏi. Cô không dám nhìn vào trong phòng, lui ra ngoài sân. Hoa Thiệu Đình gọi người giúp việc đến nói chuyện. Nhưng chỉ yên tĩnh một lúc, trong phòng lại vang lên tiếng động. Bùi Hi dường như nổi cơn điên, đập người vào tường. Mọi người lập tức giữ lấy chị ta, đồng thời gọi bác sĩ. Dạ dày Cố Lâm cuộn trào, cảm giác kinh ngạc và hoảng hốt pha trộn khiến cô buồn nôn. Cô vội nói với Hoa tiên sinh, mình sẽ đợi ở bên ngoài. Một lúc lâu sau, Hoa Thiệu Đình mới đi ra. Anh hỏi Cố Lâm: "Cô sợ rồi à?". "Không ạ."" Cố Lâm cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, "Tôi chỉ hơi bất ngờ. Mọi người đều nói Nhị tiểu thư chết rồi". "Ừ, rất nhiều nhười đoán cô ấy không còn sống." Hoa Thiệu Đình đi rất chậm, "Cố Lâm, cô luôn hiếu kỳ về chuyện năm xưa nên hôm nay tôi dẫn cô đi xem". Cố Lâm im lặng. "Chỉ cần chị gái của cô ấy còn ở trong tay tôi, cô ấy nhất định sẽ quay về." Cố Lâm kéo vạt áo khoác, không dám nhìn anh. Hoa Thiệu Đình nhẹ nhàng cầm tay co, khóe mắt thấp thoáng ý cười. Anh kéo Cố Lâm đi qua rừng cây tối om, tới nơi có ánh sáng: "Tôi là người như vậy nên Bùi Bùi mới bỏ trốn, còn cô lại muốn nhảy vào hố lửa". Cuối cùng, Cố Lâm cũng nhận ra bản thân nực cười biết bao. Hoa Thiệu Đình vỗ lưng Cố Lâm, giống như muốn an ủi cô: "Cố Lâm, nghe lời". Cố Lâm nhắm mắt gật đầu. Động tác của anh hết sức dịu dàng, nhưng cô cảm nhận một cách rõ ràng, anh chỉ đang vỗ về... một con chó trong tay mà thôi. Ba ngày sau, Tùy Viễn ra khỏi phòng. Ngoài miếng băng trắng trên trán, toàn thân anh dường như không bị thương. Chẳng ai dám nói chuyện với Tùy Viễn, bởi bọn họ không biết anh còn có thể ở lại Lan Phường hay không. Nhưng nếu anh bỏ đi, nơi đây chắc chắn sẽ lại xuất hiện một cơn phong ba bão táp. Tùy Viễn trực tiếp đi tìm Hoa tiên sinh. Anh thoải mái ngồi xuống chiếc ghế nằm trị giá cả triệu nhân dân tệ của Hoa Thiệu Đình, xị mặt không lên tiếng. Hoa Thiệu Đình cười: "Cậu định đi tìm tôi tính sổ đấy à?". "Tôi đã sớm biết anh là con sói mắt trắng không nhận họ hàng." Tùy Viễn lạnh lùng "hừ" một tiếng, "Nói không tức giận là giả dối. Anh cứ đợi đây, khi nào điều chế thuốc, tôi sẽ thêm vài thứ, đầu độc chết anh cho hả giận". "Trần Dữ là người nhát gan, không tàn nhẫn độc ác như anh trai cậu ta. Cậu ta đâu dám nặng tay với cậu. Tôi đã tính toán cả rồi." Tùy Viễn bỏ chân lên ghế: "Anh lấy tôi để ra oai, còn phải cảm ơn anh nữa sao? Con người anh chắc là không thích sống lâu nên cứ đắc tội hết thiên hạ?". Hoa Thiệu Đình im lặng, đẩy một cốc trà về phía Tùy Viễn. Tùy Viễn mặc kệ anh, nhưng cuối cùng vẫn thở dài, uống hết cốc trà: "Được rồi, lão hồ ly, nếu tôi mà so đo với anh, anh đã không sống đến bây giờ". Trong phòng vẫn đốt trầm hương, không khí thoang thoảng hương thơm dễ chịu. Tùy Viễn không nhịn nổi, nói nhỏ: "Cố Lam sợ chết khiếp, nên anh yên tâm rồi. Cô ấy dù ghê gớm đến mức nào cũng chỉ là một người phụ nữ. Anh thông cảm cho cô ấy một chút, bỏ qua chuyện này đi". "Đại đường chủ là người của bác sĩ Tùy nhìn trúng, vì mạng sống của mình nên dù muốn tôi cũng không dám động đén con bé. Đúng rồi, nghe nói mấy hôm nay con bé ngày nào cũng đến thăm cậu." Hoa Thiệu Đình thản nhiên nói đùa với Tùy Viễn, khiến đối phương mất tự nhiên. Tùy Viễn ho khan một tiếng, đánh trống lảng: "Lần sau còn dùng trò "khổ nhục kế" này, phiền anh báo trước tôi một tiếng. Bây giờ đầu tôi bị thương, coi như tai nạn lao động đấy nhé". Hai người đàn ông nhìn nhau cười. Mấy ngày nay, Cố Lâm hết sức buồn bực. Người ở Lan PHường không biết ý của Hoa tiên sinh thế nào. Từ trước đến nay, Hoa tiên sinh luôn coi trọng Đại đường chủ, sau khi xảy ra chuyện đó, không hiểu Hoa tiên sinh có thay đổi thái độ với Cố Lâm hay không. Vì vậy trên dưới chẳng ai dám tìm cô. Mãi tới khi Hoa tiên sinh cho gọi Cố Lâm, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Hoa Thiệu Đình đưa tập giấy tờ cho cô: "Vụ khu rừng ở Nam Á, cô có biết hai khoản tiền này đi đâu không?".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]