Sau khi uống xong rượu Văn Thành trở về nhà, anh chưa say nên vẫn còn làm việc được, đột nhiên anh cầm tệp tài liệu đi sang phòng cô, anh đưa tay lên tấm cửa kính gõ liên tục.
Nhược Mộng đang ngồi thoa kem dưỡng ẩm thấy tiếng gõ cửa, cô đi tới mở chốt kéo cửa ra.
\- Tài liệu này em xem qua đi, gần đây có một nhà máy đang đi vào hoạt động, chất lượng thành phẩm cũng rất đảm bảo em liên hệ với bọn họ để gặp mặt nói chuyện.
\- V...vâng...
Cô nhận lấy tài liệu trên tay anh như thể đang làm công việc thật, cô quên béng đi chuyện gì đó rất quan trọng.
Rồi cứ nhăn mặt cố gắng suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc là đang không nhớ ra chuyện gì cho đến khi Văn Thành trở ra, cô mới sực người vội vàng túm lấy vạt áo anh mà kéo lại.
\- Anh biết từ bao giờ.
Một câu hỏi không đầu không đuôi, đôi mắt anh khó hiểu nhìn cô.
\- Em đang nói đến chuyện gì?
\- Anh biết người ở công ty là em từ khi nào?
Vậy ra cô ấy hoàn toàn không để ý chút nào, tưởng anh không nhận ra ngay cả người mình hàng ngày gặp mặt sao, có chút ngốc.
Anh đưa tay lên miệng che đi nụ cười rạng rỡ.
\- Em nghĩ anh không nhận ra em sao? Ngay từ hôm đầu tiên gặp em ở chỗ quay quảng cáo anh đã biết đó là em rồi.
\- Vậy tại sao anh lại, cứ giả vờ như chưa từng quen biết em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046773/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.