Từ hôm đi làm ở căn nhà xa hoa lộng lẫy ấy đến bây giờ là chưa nổi một tuần mà An Vũ cảm giác như năm năm, công việc từ sáng tới tối không ngơi tay, còn bị bà chủ nhà làm khó đủ đường.
Vốn dĩ gia cảnh nghèo khó cần tiền để trang trải nợ nần nên An Vũ chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay, nhắm mắt làm lụng vất vả để kiếm tiền.
\- Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa, cô quét dọn kiểu gì thế hả vẫn còn bẩn đây này.
Nhược Mộng đưa tay quẹt một đường lên mặt tủ rồi đưa ra ánh sáng mà soi mói, sau đó cô ta đi đến căn bếp lấy chiếc khăn trắng tinh ra lau một lượt rồi lại đưa dí vào mặt An Vũ.
\- Này cô lau bếp thế này hả, dầu mỡ vẫn còn bóng loáng đây này, có biết làm không hả, có muốn tôi trừ lương không?
An Vũ cầm nhanh chiếc khăn khổ sở đi lại, giọng nức nở cầu xin.
\- Chị, em xin chị, em sẽ lau lại chị đừng trừ lương em...hức...hức....
Văn Thành sau khi tan sở thì liền về nhà, vừa bước vào tới cửa anh liền nghe thấy tiếng quát mắng vang ra.
\- Còn dám lười nhác à, này thì lười nhác này....
Anh đi nhanh vào thì thấy Nhược Mộng đang dùng tay ấn đầu An Vũ vào bồn rửa bát, anh liền đi tới túm lấy tay cô ta mà văng ra.
\- Cô làm cái gì vậy?
Ánh mắt anh trở nên hung dữ, anh không muốn chịu đựng tính tình ngày càng trở nên quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-kiep-yeu-anh/2046753/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.