Vạn Côn ngồi trên tảng đá một đêm, Hà Lệ Chân cứ nhìn cậu một đêm. Nửa đêm về sau, Hà Lệ Chân buồn ngủ chịu hết nổi, đầu cứ thế mà gật gù, ý thức cũng hơi mơ hồ, đã bắt đầu không nhìn thấy bóng người của Vạn Côn nữa, chỉ có thế thấy được đốm lửa của điếu thuốc lập loè trong đêm.
Vạn Côn hút thuốc không nhanh không chậm, đến giữa khuya, đã hút hết nguyên bao thuốc lá.
Hà Lệ Chân xuôi theo đốm lửa tàn lụi, cuối cùng cũng rũ đầu say ngủ.
Giấc ngủ này của Hà Lệ Chân rất không yên ổn, thoáng cái đã tỉnh. Khi cô tỉnh dậy, liền phát hiện mình đang nằm ngủ trên một chiếc giường phản cứng. Đầu hơi nhức, cô chậm rãi ngồi lên. Bên cạnh chiếc giường có một chiếc ghế sô pha cũ, lúc Hà Lệ Chân ngồi dậy, liền nhìn thấy Vạn Côn đang ngủ vùi trên sô pha. Hà Lệ Chân ngó trái ngó phải, căn phòng này rất nhỏ, nhìn ngoài cửa sổ, mảnh sân chính là mảnh sân đêm qua, vậy đây chắc là nhà của Vạn Côn.
Cô xuống đất, tìm thấy túi xách của mình, xem mấy giờ. Sau đó cô lấy di động, rón rén ra khỏi cửa, đứng ngoài cửa gọi một cú điện thoại. Sáu giờ sáng, chủ nhiệm Tưởng còn chưa thức giấc, điện thoại reng hồi lâu mới có người bắt, giọng nói bên kia rất ngái ngủ.
".......A lô? Cô Hà?"
Hà Lệ Chân khẽ giọng nói: "Xin lỗi, thầy chủ nhiệm, mới sáng sớm đã đánh thức thầy, tôi là Hà Lệ Chân."
"Ừ, không sao, có chuyện gì thế?"
Hà Lệ Chân: "Hôm nay, hôm nay tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ve-sau/96699/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.