Con người luôn do tôi luyện mà ra, Hà Lệ Chân nghĩ. Kiểu như của Vạn Côn, những câu nói đột ngột không đầu không đuôi này, Hà Lệ Chân đã thản nhiên lấy làm bình thường.
Cô quay người lại, Vạn Côn đang ngồi xổm dưới chân một bức tường, người khuất trong bóng tối. Hà Lệ Chân không hiểu, ở độ tuổi còn trẻ như cậu, vì sao lại cứ thích ở trong bóng tối.
Hà Lệ Chân nói: "Muộn thế này rồi không về nhà, ở ngoài đường làm gì?"
Hình như Vạn Côn đang cầm điếu thuốc trong tay, hút thuốc xong, cậu vứt đầu lọc xuống dưới đất, giẫm chân lên, rồi đứng dậy. Có thể là do bị đợi hơi lâu, cặp giò ngồi xổm hơi bị tê, lúc đứng dậy người loạng choạng, cậu phải chống tường mới đứng vững được.
Hà Lệ Chân nhíu mày, "Em uống bao nhiêu rượu rồi?"
Vạn Côn: "Chả bao nhiêu."
Hà Lệ Chân không chơi trò giả nai với cậu: "Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?"
Vạn Côn ngửa đầu nghĩ một chút, nói: "Chắc 10 ly."
Hà Lệ Chân không nói gì, Vạn Côn cười một tiếng, nói: "Chưa say."
"Mau về nhà đi." Hà Lệ Chân nói, "Đã muộn lắm rồi."
"Em tới để hỏi cô một câu hỏi." Vạn Côn khẽ nói.
"Hả?"
Vạn Côn bước tới gần, từng bước từng bước tiến ra khỏi bóng tối, đứng dưới ánh trăng. Ánh trăng phủ lên vai cậu, ánh lên một màu xám xanh xanh. Cậu đút tay vào túi, thong thả đi đến trước mặt cô. Hà Lệ Chân lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc pha lẫn với khói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ve-sau/2712061/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.