Hà Lệ Chân nói: "Được rồi, đừng uống nữa, ăn no rồi thì chúng mình đi đi thôi."
"Không đi, chưa ăn no mà." Bành Thiến cầm lấy cái chai, lại khui thêm một chai bia nữa.
Hà Lệ Chân: "........"
"Cô ơi......"
"Cô Hà ơi?"
Hà Lệ Chân định thần, thấy Lý Oánh đang còn kêu mình.
"Sao?"
Lý Oánh nói: "Cô có muốn ngồi cùng bọn em không ạ?"
"Cái gì?" Hà Lệ Chân không hiểu nổi, cái gì mà ngồi cùng?
"Ui da là bọn em chia tổ đó mà, thiếu mất một người á." Lý Oánh coi bộ cũng đã uống không ít, trong mắt đã đầy tơ máu. Cô bé nói: "Chơi một chút thôi, dù sao cũng chưa muộn lắm."
"Không——"
"Chơi chơi chơi!" Không để Hà Lệ Chân kịp từ chối, Bành Thiến đã hào hứng, "Cô chơi với bọn em, chơi gì thế?"
"Bành Thiến!" Hà Lệ Chân thì thào, "Cậu—–"
"Tốt quá, cô mau mau tới đây." Lý Oánh khó khăn lắm mới tìm được người cho đủ số chẵn, bao nhiêu sức tập trung đều đặt trên người Bành Thiến, hoàn toàn lơ đẹp Hà Lệ Chân. Bành Thiến loạng choạng đứng dậy. Hà Lệ Chân sợ cô ấy té, canh chừng cẩn thận.
"Cho thêm chiếc ghế." Lý Oánh chừa ra cho Bành Thiến một chỗ ngồi, kéo ghế tới. Tuy Bành Thiến không dạy lớp 12-6, nhưng trong tổ giáo viên của khối lớp 12 trong Trung Nhị tổng cộng chỉ có vài ba giáo viên, học sinh đều biết mặt hết.
"Cô Bành, chúng ta chơi nói thật hoặc mạo hiểm, chia phe." Lý Oánh giải thích luật chơi với cô ấy. "Bên này của chúng ta là một phe, bên kia của bọn họ là một phe."
Hà Lệ Chân đứng bên rất ngại, muốn quay về chỗ ngồi, Ngô Nhạc Minh ở bên kia chạy tới kéo ngay một chiếc ghế đến bên đùi cô, cũng không nói gì. Hà Lệ Chân không tiện phụ lòng tốt của người khác, đành ngồi xuống. Cô vừa ngồi xuống thì phát hiện người ngồi ngay đối diện là Vạn Côn.
Vạn Côn dựa ra phía sau, chảy thành một đống bùn nhão. Có thể là đã buồn ngủ do uống rượu, giữa cơn buồn ngủ và men say, trông có vẻ nặng nề.
"Nhiều người quá, mình khỏi luân phiên từng người, cứ mỗi bên phái ra một người, ai thắng có thể chọn một người của phe kia để chơi." Lý Oánh giới thiệu luật chơi chớp nhoáng, sau đó ném hai cục xúc xắc vào trong một ly rượu không.
"........" Bọn học sinh này, Hạ Lệ Chân âm thầm nghĩ, xúc xắc cũng mang theo bên mình nữa.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu.
Đi đầu cho hai bên là Lý Oánh và Ngô Nhạc Minh. Lý Oánh che miệng ly, làm như đang phù phép, lắc trên lắc dưới lắc trái lắc phải, cuối cùng trong tiếng càm ràm mất hết kiên nhẫn của Ngô Nhạc Minh, ụp xuống mặt bàn.
2 + 3, 5 nút.
"Ha ha ha!" Ngô Nhạc Minh cười ngất ngưởng,"Lắc xí ngầu mà lắc ra đến tiêu chuẩn như thế này của em thì anh cũng phục luôn." Cậu ta lấy chiếc ly qua bên mình, lắc quanh một vòng trong tay, rồi úp xuống mặt bàn.
1 + 3, 4 nút.
"........"
"Ngô Nhạc Minh, cái đồ vô dụng." Mấy nữ sinh cất tiếng chê bai, Lý Oánh giật chiếc ly trở về trước mặt mình, Ngô Nhạc Minh cười cười, dẩu dẩu môi với Vạn Côn, "Đây không phải là tạo cơ hội cho anh sao, đi đi."
"Em chọn cái mặt anh cơ!" Lý Oánh nói, "Ai bảo anh lôi em ra làm trò cười, anh tự nói đi, anh muốn nói thật hay là mạo hiểm."
Ngô Nhạc Minh hai tay ngửa lên trời, giống như một tên lưu manh, "Tuỳ ý đi."
Lý Oánh nói: "Vậy thì mạo hiểm nhé."
Ngô Nhạc Minh nói một cách bất cần, "Được, muốn anh làm gì?"
Lý Oánh ngó quanh quất, bất chợt trông thấy Hà Lệ Chân đang ngồi kế bên Ngô Nhạc Minh, Hà Lệ Chân nảy sinh một dự cảm không lành, quả nhiên tròng mắt của Lý Oánh đảo một vòng, nói: "Anh ôm cô giáo một cái đi!"
Hà Lệ Chân: "......."
Hai đứa này đứa nào cũng uống bí tỉ, Ngô Nhạc Minh không chút chùn chân, gật đầu nói: "Được thôi." Cậu ta quay đầu nhìn Hà Lệ Chân, nói: "Cô ơi, cảm ơn sự dạy dỗ ân cần của cô, chúng ta ôm một cái nha."
Hà Lệ Chân nhìn cậu cười cười, nói: "Em cảm ơn cô đã ân cần dạy dỗ?"
Ngô Nhạc Minh trịnh trọng gật đầu.
"Được." Hà Lệ Chân nói, "Em phải hứa với cô tuần sau nộp bài tập thì cô mới ôm em một cái."
Mặt của Ngô Nhạc Minh hơi sa sầm.
"Có hứa hay không?"
"Đổi cái khác được không hả." Ngô Nhạc Minh cợt nhả sấn đến gần Hà Lệ Chân, nói: "Sau này trong giờ học em sẽ không phá nữa."
Hà Lệ Chân nhướn mày, "Nói thật không đó?"
"Vạn lần thật!"
Hà Lệ Chân gật gù, đứng lên ôm cậu ta một cái.
"Ối ối ối——!" Cả một bàn đầy học sinh cộng thêm Bành Thiến đều đua nhau reo hò. Ngô Nhạc Minh cười toe toét ôm lại cô.
Vạn Côn ngồi trên ghế, tóc mái loà xoà trước mắt, nhìn không rõ vẻ mặt.
Đến vòng thứ hai, tới lượt Bành Thiến và một nam sinh của phe kia.
Bành Thiến gieo xúc xắc như là có thần phù hộ, gieo được hai cái 5 nút, là mười nút, không chút nghi ngờ chính là người toàn thắng. Nam sinh kia chọn nói thật, Bành Thiến hỏi cậu ta: "Có muốn thi lên đại học hay không?"
Mặt nam sinh đỏ bừng, Bành Thiến tiếp tục nói: "Không được nói dối đó nhá, chơi trò chơi mà không nghiêm túc, mai này không làm nên trò trống gì đâu."
Mọi người quanh bàn đều nhìn cậu ta, nam sinh đó cuối cùng đỏ bừng mặt, gật đầu, "Muốn........"
"........." Cả đám im phăng phắc. Cậu bé này tên là Lý Vinh Quần, mấy năm nay mỗi lần thi bộ môn đều không đạt quá 30% số điểm.
"Tốt tốt." Bành Thiến vỗ tay, không muốn đả kích tư tưởng tích cực của cậu bé, nói: "Có chí hướng là được! Hiện giờ cố gắng cũng không muộn!"
Trò chơi cứ thế lần lượt diễn ra. Do giáo viên có mặt ở đó, đám học sinh không dám làm trò gì quá điên rồ, bất kể là câu hỏi hoặc là yêu cầu, đều nằm trong khuôn khổ. Thỉnh thoảng sẽ có vài trò buồn cười, nói chung là rất thú vị. Hà Lệ Chân cũng dần dần hoà mình vào nhóm, tuổi trẻ quả nhiên rất tươi đẹp, trong sáng hoạt bát, vài chai rượu vào bụng rồi, tựa như hết thảy ân oán đều được hoá giải.
Rất nhanh chóng đã đến lượt Vạn Côn.
Cùng phiên với Vạn Côn là một nữ sinh bên cạnh Lý Oánh, tên là Ngô Giai Giai. Cô ta xóc xúc xắc ra kết quả rất khá, 9 nút. Đến lượt Vạn Côn, cậu cầm chiếc ly, tuỳ tiện úp đại xuống mặt bàn, 5 nút.
"Ui da." Ngô Nhạc Minh nhổm lên ngó số nút, sau đó ngồi xuống trở lại, nói: "Anh tiêu rồi, anh sắp bị làm thịt rồi."
Vạn Côn thì chả sao cả, ngậm hờ điếu thuốc, thản nhiên ngồi xuống, nhìn Ngô Giai Giai. Ngô Giai Giai bị nhìn đỏ hết cả mặt, ho một tiếng, nói: "Em chọn anh, anh, anh muốn nói thật hay mạo hiểm ạ."
Hà Lệ Chân ngồi bên này bàn, thấy tay của Lý Oánh len lén giật tay Ngô Giai Giai một cái, Ngô Giai Giai bóp nhẹ trả lời. Hà Lệ Chân nở nụ cười nhạt, bí mật nho nhỏ của nữ sinh, cậu giúp tớ, tớ giúp cậu.
Vạn Côn thấp giọng nói: "Tuỳ."
Ngô Giai Giai chỉ đợi câu "tuỳ" này của cậu, Vạn Côn vừa dứt lời, cô bé không kiềm được mà nói ngay: "Vậy thì mạo hiểm nha, anh hôn Lý Oánh một cái đi!"
Ngô Nhạc Minh dằn mạnh ly rượu, nói: "Em đã nói sao, anh sắp bị ăn thịt đúng không!"
Nam sinh cùng nhau reo hò, Hà Lệ Chân nhìn cậu.
Trước lúc Vạn Côn đứng dậy, trong một tíc tắc, Hà Lệ Chân có cảm giác ánh mắt của cậu đã giao với ánh mắt của cô. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Hà Lệ Chân gần như cảm giác được là cậu như có lời muốn nói. Cô đang cẩn thận suy nghĩ, Vạn Côn đã vươn tay vơ lấy Lý Oánh, chụp cánh tay của cô bé. Lý Oánh không ngờ trước được thái độ này, bị cậu kéo đến suýt té. Người của cô bé đổ về phía trước, Vạn Côn thuận thế nâng tay kia lên, nắm lấy cằm của cô bé, chúi người hôn ngay lên môi cô ấy. Hoặc có lẽ, người ngoài nhìn vào, sẽ không coi như đó là một nụ hôn, chỉ là một sự va chạm rất nhạt nhẽo, gần như là cho bõ ghét.
Vạn Côn hôn xong, buông tay, tự quay trở về chỗ ngồi. Quanh bàn lại im phăng phắc. Một hồi sau, Ngô Nhạc Minh vỗ tay bốp bốp bốp một cách nhịp nhàng. Lúc bấy giờ mọi người mới hoàn hồn, lác đác vỗ tay theo. Lý Oánh có vẻ như bị doạ hết hồn, Ngô Giai Giai kéo kéo cô bé hồi lâu, cô bé mới ngoái đầu lại.
Vòng đầu kết thúc, vòng kế tiếp bắt đầu.
Đi đầu là Lý Oánh lại ăn Ngô Nhạc Minh. Ngô Nhạc Minh đẩy đẩy xúc xắc, nói: "Bữa nay không thuận lợi." Lý Oánh ngoảnh đầu, nhìn về hướng Vạn Côn.
"Em chọn anh." Cô bé nói.
Vạn Côn nghiêng đầu nhìn cô ấy.
"Anh muốn chơi nói thật hay la mạo hiểm."
Vạn Côn: "Tuỳ."
"Vậy thì em muốn anh chơi nói thật!" Giọng của Lý Oánh bất chợt to lên một chút, "Anh có thích em không!?"
Câu hỏi của cô ấy quá bất chợt, mọi người đều chấn động, đưa mắt nhìn nhau, Lý Oánh có vẻ như là đã bị nụ hôn ban nãy làm cho trở nên liều mạng.
Vạn Côn nói: "Đâu thích đâu."
Cậu nói một cách quá tuỳ tiện, giống như đang đánh giá thức ăn tối nay không được ngon vậy. Hà Lệ Chân nhìn mà phát rét. Cô gái kia ái mộ cậu một cách rõ rệt đến vậy, thái độ của cậu lại chẳng nể nang một chút mặt mũi gì cho người ta. Mọi người rõ ràng cũng cảm giác được tình cảnh có vẻ hơi gay, lại im phăng phắc.
Lý Oánh đã bắt đầu khóc, Ngô Giai Giai đứng bên kéo kéo tay cô ấy, Lý Oánh giằng mạnh tay ra. Chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi, cô ấy đã khóc nhoè hết lớp trang điểm trên mặt.
"Vậy anh có thích người nào không?"
Vạn Côn lại đáp một cách rất bâng quơ: "Có."
Cuối cùng thì Lý Oánh khóc oà lên, cô bé chỉ vào Vạn Côn, "Vạn Côn anh là tên khốn—–!!" Nói xong, cô bé để mặc túi xách, lao thẳng ra ngoài.
"Ê! Lý Oánh!" Ngô Giai Giai gọi với theo cô ấy, rồi cũng chạy ra theo.
Hà Lệ Chân nhíu mày, sợ cô bé sẽ xảy ra chuyện gì, đứng ngay lên, "Bành Thiến cậu ngó chừng một chút, mình đi coi em ấy ra sao."
Bành Thiến gật đầu, "Cậu đi đi."
Hà Lệ Chân chạy ra ngoài, thấy mấy người Lý Oánh đang đứng đầu ngõ, cô vội vàng chạy tới, Ngô Giai Giai đang còn dỗ cô ấy.
"Thế nào rồi?"
Ngô Giai Giai nhìn Hà Lệ Chân một cái, nói: "Không sao ạ." Cô bé vỗ vỗ vai Lý Oánh, nói: "Có gì đâu, kệ hắn đi."
Hà Lệ Chân nói: "Đừng đứng ngoài đường, quay về trước đã."
Lý Oánh bù lu bù loa: "Không về!"
Hà Lệ Chân: "Không được! Em như thế này, ở ngoài đường lỡ may có gì thì biết phải làm sao."
"Có thì cho có! Chết thì chết thôi!"
".........."
Hà Lệ Chân lấy vai trò là cô giáo, nói: "Em mà còn như vầy nữa, cô sẽ gọi điện thoại cho người nhà của em."
"Cô đi biểu Vạn Côn biến! Hắn không biến em không về!"
Lúc này Hà Lệ Chân thật lòng không muốn nói gì với Vạn Côn cả, cô lại khuyên Lý Oánh thêm vài câu, nhưng Lý Oánh cứ khăng khăng bám chặt lấy chuyện này, Hà Lệ Chân hết cách, quay về trước.
Bên trong đã bắt đầu thanh toán hoá đơn. Ngô Nhạc Minh đang nhíu mày gào vọng ra ngoài: "Bà chị, hoá đơn đâu hả!"
Hà Lệ Chân quay về bàn, nói với Vạn Côn: "Đi ra."
Người khác không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng câu đó vừa ra khỏi miệng Hà Lệ Chân, Vạn Cô liền đứng ngay lên, lướt ngang qua cô, ra khỏi quán.
Ngô Nhạc Minh chớp chớp mắt: "Đây là sao vậy hả?"
Vạn Côn đi được một lúc, Lý Oánh quay vào, lục ví thanh toán hoá đơn, một bữa ăn coi như xong xuôi.
"Chán." Ngô Nhạc Minh vung tay tỏ vẻ mất hứng, dắt theo mấy nam sinh kia rời đi.
"Các em đã uống rượu thì đừng la cà ngoài đường." Hà Lệ Chân nói với theo bóng lưng bọn họ, thấy như chả ai nghe lọt vào tai, cô lại nói to lên ở phía sau: "Cô về sẽ gọi điện thoại cho thầy Hồ, kêu thầy ấy liên lạc với phụ huynh các em, không về nhà thì tự mà lo liệu."
Mấy nam sinh ấy lầu bầu càm ràm rồi khuất dạng, Bành Thiến bẻ bẻ cổ, đứng lên, "Tớ cũng đi về đây."
"Cậu có ổn không? Để mình đưa cậu nhé." Hà Lệ Chân nói.
"Không cần, tớ gọi xe."
Bành Thiến vẫy một chiếc taxi ở trước cửa quán, "Tớ đưa cậu một đoạn nhé."
"Không cần." Hà Lệ Chân nói, "Tiện thể hóng chút gió, trong quán ngộp chết được."
Bành Thiến đi rồi, Hà Lệ Chân men theo ánh trăng, bước về nhà. Cô nhớ đến bộ dạng thê thảm của Lý Oánh ở bàn ăn ban nãy, không khỏi cảm khái. Cô rất thông cảm cho cô bé, tuy Lý Oánh còn nhỏ tuổi, nhưng nỗi khát vọng dành cho người mình thương, đều là phụ nữ, cô có thể thấu hiểu.
Trách thì chỉ trách cô bé đã đi yêu một dã thú lòng lang dạ sói.
Đang lúc Hà Lệ Chân dùng toàn bộ vốn liếng cô biết để mắng Vạn Côn ở trong lòng, từ trong con hẻm nhỏ đột nhiên truyền đến một âm thanh. Âm thanh không lớn, nội dung rất đơn giản, vô cùng láo xược.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]