Lần đầu tiên gặp cậu ta...là khi Kỳ Linh bị ngất trong rừng..
Ta còn tưởng rằng bản thân mình đến muộn, cậu ta đã chết rồi...
Thiếu niên rốt cuộc vẫn còn thở, lòng ta như vừa mất đi cả tấn đá đè nặng.
Có thể sống sót qua trận tai kiếp, cậu ta nhất định phải là một thiếu niên đặc biệt.
Nhìn gương mặt say ngủ đầy khí khái của cậu ta, ta chợt nhớ đến một hình bóng quen thuộc... Một gương mặt ta đã quen biết từ rất lâu rồi...
Năm tháng tìm kiếm...Dốc tâm truy lùng...rốt cuộc lại gặp được một người giống như vậy, là ông trời trêu ngươi ta sao?
Ta chợt cảm giác được một cảm xúc không rõ là gì dâng lên trong lòng.. Kỳ Linh là Kỳ Linh..Người đó là người đó..Rốt cuộc vẫn là không giống nhau.
Bất quá ta vẫn không thể đối xử với cậu ta như Vương Tước đã làm với ta, bởi vì...cậu ta quả thực quá giống người đó, quá sức ồn ào.
Thành thực mà nói ta cũng hơi bất công với Kỳ Linh, nhưng mỗi lời nói, mỗi một cử chỉ của cậu ta đều tựa như những cú công kích cường đại lên lớp mặt nạ vô cảm mà ta đã mang suốt bốn năm trời.
Vở kịch hoàn mỹ ta đang diễn, sân khấu cô độc lạnh lẽo ta đang bước đi.. từng bước nứt vỡ vì sự xuất hiện của Kỳ Linh.
Thiếu niên này rốt cuộc là ai? Tại sao cậu ta lại xuất hiện?
Cuộc đời ta cho đến cùng đang đuổi theo thứ gì..
Hay vốn dĩ thế gian này đã là một bàn cờ mà mỗi người chúng ta đều bước không nổi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-tron-kiep-bao-ho-em/1384532/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.