Kỳ thực, từ lúc được tái sinh, trí nhớ của ta rất hỗn loạn...
Có những thứ không muốn nhớ lại nhớ rất rõ...Có những điều không muốn quên lại chẳng thể nào nhớ ra nổi.
Trừ bỏ việc ta đã chết như thế nào cùng vài chi tiết vụn vặt khác, phần còn lại của con người cũ..ta đã đánh rơi mất không còn một mảnh...
Nhớ nhớ quên quên...chỉ có trong giấc mộng mới có thể hoài niệm..
Lâu rồi cũng thành quen, ta cũng có thể làm gì được hơn nữa đâu.
.....
Có một điều ta vẫn không hiểu, mạch hồn hỏng rồi, kí ức cũng mất đi, tại sao ta vẫn không ngừng nhớ thương...
Không phải tình cảm của ta xuất phát từ mạch hồn tương thích sao?
Không phải đó chỉ là sự tôn kính và biết ơn đến Vương Tước đã cùng ta lớn lên sao?
Không phải đó chỉ là sự ngưỡng mộ và quý mến đối với vị huynh đệ đã sát cánh bên ta nhiều phen vào sinh ra tử?
Cho đến tận cùng, tình cảm này là gì, ta không thể nào lí giải được, bởi ta biết trong góc khuất của trái tim mình, có một cái gì đó rất khác...
Chỉ có thời gian mới có thể trả lời ta...
Bốn năm trời một mình chống chọi với cô độc. ta trở thành một con người rất khác. Dung nhan theo thời gian cũng chẳng thể hoàn mỹ như xưa..
Thiếu niên đã thực sự trưởng thành, đi qua tuổi trẻ bồng bột..Dấu ấn thời gian đã để lại một người đàn ông thâm trầm, lý trí, mạnh mẽ...
Kính hồng nhất diện cùng ân oán ly biệt của cuộc đời... chớp mắt một cái...đã đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-tron-kiep-bao-ho-em/1384530/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.