Không thể tưởng được, cách đã hơn một năm, thế nhưng lại đụng phảihắn ở cửa nhà hàng này. Hứa Liên Trăn giãy dụa đang muốn rút tay ra:“Anh làm gì? Buông.”
Ngô Minh híp mắt, khuôn mặt mập mạp lóe sáng, dán sát vào cô: “Thỏtrắng ở đây chờ ai đâu? Lúc trước muốn thử theo tôi, hiện tại cô lại nổi tiếng không ăn, thật tốt a —”
Hứa Liên Trăn càng không ngừng lui ra phía sau, đụng phải cái cộtchạm khắc hình tròn phía sau, thật sự lui không thể lui được nữa: “Ngôtổng, xin ngài tự trọng.”
Ngô Minh mê đắm giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, liên tụcnói: “Tô sẽ không tự trọng, thì cô làm gì tôi nào?” Đối với đàn bà, hắntừ trước đến nay càng không chiếm được lại càng muốn.
Hứa Liên Trăn quay đầu đi, bất đắc dĩ mà trân mắt nhìn bàn tay mập mạp của Ngô Minh một tấc lại một tấc tới gần.
Bỗng nhiên trong lúc đó, có một bàn tay khác, tà tà vươn lại đây, dứt khoát bắt lấy cổ tay của Ngô Minh. Ngô minh ăn đau, giận dữ quay đầu:“Con rùa vương bát đản nào, dám quản chuyện tốt của ông nội mày—-”
Dĩ nhiên là Tưởng Chính Nam. Tưởng Chính Nam của tập đoàn Thịnh Thế.Trong nháy mắt, Ngô Minh tưởng chính mình nhìn lầm rồi. Mạnh mẽ lắc lắccái đầu uống say có chút mơ màng, nheo mắt nhìn kỹ, đây không phải Tưởng Chính Nam thì là ai? !
Ngô Minh tuy rằng chỉ gặp Tưởng Chính Nam vài lần mà là đứng ở phíaxa nhìn lại, nhưng một nhân vật khí thế bức người như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-khong-buong-tay/1961508/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.