Mỗi ngày trừ bỏ vẽ tranh, đọc sách, xem TV, hiện tại cô còn có thêmmột việc để làm đó là lên mạng, thật sự không biết phải dùng thời giannhư thế nào mới tốt. Chẳng lẽ cứ để thời gian từng ngày lại từng ngàylãng phí trôi qua như vậy sao?”
Ngày đó cô thấy Hạ Quân tới lấy văn kiện, liền nói với Hạ Quân, cômuốn tiếp tục học khóa học đại học đang dang dở của mình, cho dù ở nhàhọc cũng được, có thể được không?
Kỳ thật khi còn làm trong cửa hàng bán quần áo, cô cũng có dự địnhtiết kiệm tiền sau đó đăng ký học lớp học qua truyền hình hoặc là lớphọc ban đêm vân vân, lấy cái bằng đại học. Hiện nay trong xã hội này,bằng đại học là công cụ cơ bản để có thể tìm được việc làm. Không có nó, cái gì cũng đừng nói.
Cô không biết hoàn cảnh hiện tại đến khi nào mới chấm dứt. Nhưng mà,cô biết, một ngày nào đó cũng sẽ chấm dứt. So với việc ngày nào cũng đần độn sống cho qua, không bằng học chút này kia, về sau còn có kế sinhtồn trong xã hội.
Chẳng qua là, khi nào thì đến về sau, về sau rốt cuộc như thế nào, cô tuyệt không biết được. Cứ lo được lo mất như vậy không khác gì khi côcòn ở trong tù, chỉ biết không ngừng chờ đợi, đã có mơ hồ sợ hãi.
Cho dù có tồi tệ hơn nữa cũng bằng khi đó là cùng, đi khách sạn rửa chén đĩa mà thôi.
Hứa Liên Trăn nhìn món cá trên bàn ăn mà sợ run, Tưởng Chính Nam ngồi phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-khong-buong-tay/1961504/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.