Tối hôm qua bị Lục Kiều kéo đi uống rượu, saukhi về đến nhà dạ dày vẫn khó chịu, mãi đến gần sang Mục An mới ngủđược, mơ mơ màng màng lại nghe tiếng điện thoại di động của mình vanglên, hai mắt nhắm nghiền cô cầm di dộng cũng chẳng buồn nhìn màn hình.Ngày cuối tuần mà đi quẫy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác thật quáthiếu đạo đức.
Di động vài giây sau lại vang lên, Mục An bực bội ấn nút nhận, áp vào tai: “Nói!”
Bên kia khựng lại một giây: “Hai mươi phút sau gặp ở công ty.”
Mục An nghe được ma âm của nhị thế tổ thì choàng tỉnh nhìn thời gian, 8 giờ sáng, mới ngủ được có 3 tiếng. Cô giở mình tiếp tục nhắm mắt lại:“Không rảnh.”
“Vậy à?” Du Khâm chậm rì nói: “Xem ra…những gì cha tôiđể lại cô đúng là chẳng có hứng thú nhỉ, vậy thì…nhật ký của ông cô cũng không có hứng à?”
Mục An lập tức mở mắt ra: “Nhật ký gì?”
“Trong nhật ký đó…hình như có chút ít về cô.”
Mục An tức tốc ngồi bật dậy, vén chăn lên: “Tôi đến ngay!” mở tủ quần áotìm y phục, nhật ký của Du Ức Sinh, vậy có thể mình sẽ tìm được nhiềuhơn về quá khứ của chính mình?
Mục An lái xe rất nhanh, thiếu chútnữa vượt đèn đỏ, khi đến công ty Du Khâm đang nhàn nhã ngồi sau bàn uống cà phê, nhìn thấy Mục An quầng mắt đen sì thì khinh thường liếc mắt:“Xem ra người nào đó tối hôm qua chơi bời cũng rất vui vẻ nhỉ.”
TayMục An đang day day huyệt thái dương bỗng dừng lại: “Làm sao anh biếthôm qua tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-binh-an/8338/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.