Chương trước
Chương sau
Tới Du gia, nhìn thấy một phòng toàn phụ nữ MụcAn lại đau đầu. Nếu nói lúc trước biết mình hôn mê ở núi tuyết Ngọc Long là kinh ngạc thì bây giờ biết mình được gả cho một người đàn ông nhưvậy thì lại là kinh sợ.
Du Ức Sinh ngoại trừ vợ chính thức còn có batình nhân, sau khi người vợ chính qua đời vẫn chưa tái giá nhưng mấytình nhân này vẫn theo Du Ức Sinh tới giờ, còn vì ông ta mà sinh con.Đáng tiếc, Du Ức Sinh không biết việc tốt làm chưa đủ để át vận khí xấuhay đã làm chuyện xấu quá nhiều mà chỉ có một đứa con, tên gọi Du Khâmtừ nhỏ đã được cưng chiều vô cùng, du học ở Mỹ và hiếm khi về nước. Hômnay hẳn là cũng gặp phải rồi.
Du Ức Sinh là nhân vật hắc đạo nổitiếng ở thành phố C này, công việc kinh doanh bề thế, hắc bạch hai bênđều dưới trướng ông ta. Mục An thở dài, mình rốt cuộc làm thế nào lạichọc phải nhân vật hàng đầu như vậy.
Tìm một chiếc ghế ngoài hànhlang mà ngồi xuống, Mục An nhìn hoa viên trước mặt đến xuất thần, cóđiều gì đó cô không tài nào nghĩ ra được. Đằng trước bỗng nhiên xuấthiện một chiếc cốc sứ trắng tinh, bàn tay đang cầm nó có ngón út đeo một chiếc nhẫn bạch kim hình sao vĩ sáng lấp lánh. Mục An vô thức ngẩngđầu, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Lewis mỉm cười, nói đầy ẩn ý: «Tôi là Du Khâm. » Hình như rất hài lòng khi thấy Mục An kinh ngạc, cáithần tình thể hiện rằng mọi sự đều nằm trong dự liệu của anh ta khiếnMục An khó chịu.
Mục An nhận tách cà phê, mắt vẫn nhìn chằm chằmchiếc nhẫn của anh, Du Khâm cũng để ý thấy ánh mắt của cô, ánh mắt anhphức tạp, tay trái nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn : « Làm sao vậy? »
Mục An ngẩng đầu nhìn thẳng anh : « Chiếc nhẫn này… hình như tôi từng thấy ở đâu đó rồi. »
Du Khâm mỉm cười như có như không, dùng tiếng Trung không chuẩn nói : «Vậy sao? Nhẫn này rất bình thường, từng nhìn thấy cũng không có gì lạ.»
Vì đứng rất gần nên Mục An có thể ngửi được một mùi hương nhàn nhạt từtrên người anh, vẫn là cái cảm giác như lần ở quán cơm nhỏ gần chùa Tùng Tán Lâm đó, trong đầu không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh. Bỗngthấy choáng váng, cô vịn vào tay ghế sô-pha thở dốc.
«Cô không sao chứ?» Du Khâm thấy sắc mặt cô trắng bệch vội bước qua đỡ.
Mục An đẩy tay anh ra, lắc đầu : «Không sao.»
Vừa lúc người giúp việc đi tới : «Thiếu gia, Chu luật sư tới rồi.»
Du Khâm và Mục An cùng bước vào phòng khách, di chúc của Du Ức Sinh ngoàidự liệu của tất cả mọi người, Mục An một xu cũng không có nhưng dáng vẻlại như chẳng sao cả. Mặc dù tài sản của Du Ức Sinh rất nhiều, cô chỉcần một mẩu cũng đủ để sống xa hoa cả đời, có điều không có đối với côcũng chẳng sao, chỉ cần có thể cùng người Du gia phân rõ giới hạn côcũng không quan tâm việc có được hay không.
Trước khi người của Du gia tìm tới cửa, cuộc sống của cô vẫn rất an bình, yên ổn, cô thích cuộc sống như vậy.
Chờ khi gải tán hết đám phụ nữ, Chu luật sư mới lấy ra một văn kiện khác,ông đẩy mắt kính : «Du phu nhân, Du tiên sinh kỳ thực còn làm một bản di chúc riêng cho cô, hơn nữa…» Ông dừng lại, nhìn Du Khâm, “Điều kiện của ngài ấy là nhất định phải tuyên bố ngay trước mặt Du Khâm thiếu gia. »
Mục An bất ngờ, Du Ức Sinh này rốt cuộc là yêu cô hay không yêu cô?
Du Khâm nhíu mày, giơ tay lên ý bảo Chu luật sư tiếp tục.
Chu luật sư lấy từ trong túi văn kiện ra một tờ di chúc khác : «Du tiênsinh thật ra còn có một công ty được niêm yết trên thị trường đăng kýdưới tên Mục An tiểu thư, ý ngài ấy là bây giờ công ty này sẽ tiếp tụcđứng tên Mục An tiểu thư, thế nhưng Mục An tiểu thư nhất định phải kinhdoanh cùng Du Khâm thiếu gia, hơn nữa, Mục An tiểu thư nhất định phảichăm lo cho cuộc sống của Du Khâm thiếu gia cho đến khi Du Khâm thiếugia kết hôn mới thôi. »
Mục An đen mặt, khóe miệng giật giật: «Ý của Du tiên sinh là… tôi phải thành mẹ kế của anh ta?»
Du Khâm nghe xong lời của cô thì môi mỏng khẽ cong lên, trên mặt có một tia trào phúng: “Mẹ kế? Cô hơn tôi bao nhiêu tuổi?»
Chu luật sư nuốt nuốt nước miếng, nghe rõ mồn một mùi thuốc súng nồng đậm:«Đây… là ý của Du tiên sinh, tôi chỉ dựa theo sự thật trên bản di chúcmà tuyên bố thôi.»
Mục An liếc nhìn Du Khâm: «Anh ta cũng đã trưởng thành rồi, còn cần chăm sóc cái gì?»
Đáy mắt Du Khâm xẹt qua một tia khác thường, anh nhếch môi cười ngây thơ:«Thật xấu hổ, năng lực tự sinh tồn của tôi không tốt lắm, đúng thật làcần chăm sóc, dì à!»
Mục An trợn to mắt, nói gì cũng không phải đànhnở một nụ cười yêu thương: «Đừng khách khí, có đứa con đẹp trai lớntướng như vậy thì thiệt hại thế nào cũng không phải là tôi.»
Chu luật sư nhanh tay lẹ mắt thu dọn mọi thứ xong lập tức đứng dậy: «Tôi lặp lại một lần nữa, nếu các vị không tuân theo di chúc mà làm thì cả hai người đều chẳng được một đồng nào.» Ý thức được khí áp đang xuống thấp, Chuluật sư quyết định ‘tẩu vi thượng sách’: «Tôi còn có việc, các vị từ từtrò chuyện, từ từ trò chuyện.»
Du Khâm dựa vào sô-pha, tay phải vuốtcằm: «Mục An, cô chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, xác định là muốn làm mẹ tôi à? Hay thế này, tôi cho cô một số tiền, cô bỏ qua cổ phần của công ty.Theo tình huống hiện tại của cô, nếu làm kinh doanh thì không tới mộttháng cũng phải tuyên bố phá sản thôi.»
Mục An là chòm sao sư tử, thà chết vì sĩ diện, lòng hư vinh rất mạnh, cô cười gượng: «Vậy chẳng thàđể tôi cho anh một khoản tiền, anh quay lại Mỹ ngoan ngoãn học hành làđược rồi.»
Du Khâm bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: «Mẹ kế thật hung dữ!»
Mục An đen mặt, lông mày chau lại một chỗ.
Du Khâm ngoan ngoãn im miệng, suy nghĩ một hồi anh nói : «Cô không phải là không quan tâm đến tiền sao, chút tiền cỏn con đó cô sẽ không bận tâmchứ.»
Mục An nhìn khuôn mặt dễ coi của anh lộ ra dáng vẻ ‘thấy tiềnlà sáng mắt’ đáng đánh đòn kia thì u ám nhếch miệng cười : «Tôi khôngquan tâm đến tiền nhưng thay vì đưa tiền cho ‘nhị thế tổ’(1) ngài đâythì thà mang đi làm việc thiện còn hơn.»
Nhìn bóng lưng Mục An giậndữ đi xa, Du Khâm bất đắc dĩ mỉm cười. Cầm lấy tờ di chúc trên bàn anhâm thầm thở dài, ‘cha, sao cha phải khổ sở vậy chứ?’
*************
«Vì thế, tiền của cậu đều ở trong cái công ty chết tiệt kia?» Lục Kiều tóm lại ý của Mục An
Mục An uống một ngụm nước: “Đúng vậy.”
Lục Kiều nghĩ nghĩ: “Vậy nhận thôi, chẳng ai ngại có nhiều tiền mà.”
Mục An chau mày, đặt ly nước trong tay xuống: “Vốn là không để ý, có thểnhận nhưng trên di chúc có nói, phải cùng tên nhị thế tổ kia kinhdoanh.”
“Vậy thì cùng kinh doanh.” Lục Kiều không hiểu sự bực dọc của cô từ đâu đến.
Mục An thở dài, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Kể ra cũng kỳ quái, đối vớitên nhị thế tổ kia tớ lúc nào cũng đặc biệt khẩn trương có đôi khi ngaycả hô hấp cũng không ổn.”
Lục Kiều kề sát vào Mục An, híp mắt: “Cái tên Du Khâm có phải bộ dạng rất tuấn tú?”
“Chính là người Trung Quốc chúng ta ngồi cùng bàn trong quán cơm nhỏ lần trước đó.” Mục An tức giận nói, cô bây giờ hoàn toàn có thể kết luận, Du Khâm lúc đó là đang trong tâm tình chờ xem kịch vui, muốn đùa cợt cô.
Lục Kiều chớp mắt suy nghĩ thật lâu mới yếu ớt phun ra ba chữ: “Không nhớ rõ.”
Mục An thở dài nghĩ đến gương mặt anh, một lát sau mới nói: “Bề ngoài…có thể xem là tạm được.”
Lục Kiều nghi hoặc nhìn Mục An: “Vậy cậu cảm thấy bộ dáng Chu Khải thế nào?”
Mục An không chút suy nghĩ đáp: “Khó coi!”
Lục Kiều xầm mặt: “Dựa vào cái loại phân biệt như vậy thì nhị thế tổ kiaphỏng chừng rất khá đây. Cậu đối với anh ta khẩn trương cũng là hợp tình hợp lý.”
Mục An mím môi không lên tiếng, là bởi vì anh ta dễ coi nên mình mới khẩn trương ư?
Lục Bác Giản không biết đã về lúc nào, khi anh bước vào, quân trang trênngười còn chưa thay ra, một thân quân phục thẳng tắp càng làm tăng thêmkhí khái của anh, cởi khuya áo, anh thanh thản ngồi trên sô pha: “Nóichuyện gì thế?”
“À, đang nói về nhị thế tổ của Du gia. Hóa ra Du ỨcSinh để lại cho Mục An một công ty đã lên sàn (2) nhưng phải cùng nhịthế tổ kia kinh doanh, còn phải chăm sóc anh ta đến khi anh ta kết hônmới thôi, anh nói xem Du Ức Sinh này có quái dị không.” Lục Kiều nhiềuchuyện lập tức thuật lại cho Lục Bác Giản.
Lục Bác Giản nhìn Mục An trầm mặc một hồi: “Ý của em thế nào?”
Mục An thở dài: “Em thật sự không quan tâm đến số tiền đó nhưng chỉ cảmthấy cứ như vậy mà buông tay thì có phải quá dễ dàng cho cái tên nhị thế tổ kia không.”
Lục Bác Giản cười: “Từ khi nào em lại trở nên để ýnhư vậy, nhất thời xả giận cho mình mà tự tìm phiền phức, chi bằng nhẫnnại cho xong, dây dưa cùng Du Khâm như thế không phải càng phiền sao?”
Mục An ngẫm nghĩ cũng thấy Lục Bác Giản nói rất có lý, suy đi tính lại, cônghi ngờ nhìn Lục Bác Giản: “Anh… vì sao lại biết tên đó gọi là Du Khâm, hình như em chưa nói đến?”
Lục Bác Giản sửng sốt một chút lập tức khôi phục nét mặt tự nhiên: “Em vừa nói mà, em đã quên rồi sao.”
Mục An nhăn mặt, Lục Bác Giản đứng dậy: “Anh về phòng thay quần áo, các em cứ nói chuyện đi.”
Mục An nhìn theo bóng lưng anh, cô vừa nói ư? Chẳng lẽ bây giờ trí nhớ của cô giảm sút đến thế sao?
Hết chương 3
Chú giải:
(1) Nhị thế tổ: Nền kinh tế Trung Quốc bùng nổ trong 30 năm qua đã tạo ramột tầng lớp nhà giàu mới với số tài sản từ hàng chục đến hàng tỉ USD.Những đứa con của họ và của các quan chức chính quyền sinh sau thập niên 1980 được người Trung Quốc gọi là “phú nhị đại” hay “nhị thế tổ”, nghĩa là thế hệ thứ hai giàu có. Những thanh niên “phú nhị đại” này bị chỉtrích là lười biếng, trác táng và ngạo mạn.
(2) Đã lên sàn: ý nói công ty đã được niêm yết trên thị trường chứng khoán
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.