Sân bay quốc tế thành phố S.
“Cháu dâu.” Một ông cụ tinh thần phấn chấn bước đến tặng Bạch Dĩ Mạt một cái ôm, sau đó kéo cô ra nhìn tráingó phải, trong mắt tràn ngập ý cười.
“Cháu dâu ta càng ngày càng đẹp ra.”
“Ông à, con đã nói nhiều rồi mà, đừng gọi con là cháu dâu, con tên là BạchDĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt…” Bạch Dĩ Mạt bĩu môi, nhìn ông cụ bảy mươi tuổi vẻmặt nghẹn ngào trước mặt, sau đó liếc mắt sang một thân chính khí bêncạnh ông, vệ sĩ đứng gác như tùng, điệu bộ này đúng là hơi quá.
Hướng lão gia xoa bóp khuôn mặt Bạch Dĩ Mạt, nói: “Nha đầu này, chẳng qua tagọi đã thành quen, con lại không muốn làm cháu dâu ta, còn không chophép ta gọi là tự an ủi mình?”
“Ông à, ông cứ an ủi mình thế, đến tai người khác lại xem con đúng là cháu dâu Hướng gia thật, thì làm sao con lấy chồng được!” Bạch Dĩ Mạt vẫn mỉm cười như trước, nhưng vẫn thua xavẻ mặt hờ hững trên máy bay.
Ông Hướng xoa xoa mặt Bạch Dĩ Mạt: “Gảcho tên tiểu tử nhà ông không phải là xong sao, tuy nó còn trẻ vẫn hamchơi bời, nhưng mà…”
“Ông, không nói nữa, hình như con trông thấy bốcon…” Bạch Dĩ Mạt trông thấy giữa đám người một người đàn ông đã quátuổi đời mà cô độc, trông nháy mắt đã thu hút sự chú ý của ông lão đangcòn khoe khoang.
Bạch Dĩ Mạt lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Thụy…
“Ông già, bố đang ở đâu đấy?”
“Con đoán có một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp đang nhìn chằm chằm bố đấy…”
“Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ben-em/19382/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.