Bạch Dĩ Mạt liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, sau đó theo quán tính kéo tấm mạng che mắt xuống. 
Nơi đây cách mặt đất ba nghìn thước Anh, cô không sợ độ cao, cũng không say máy bay, không gặp phải luồng khí lưu lạ nào, thân thê cũng sẽ không có phản ứng gì xấu. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô tuyệt đối sẽkhông chọn lên máy bay, chỉ vì trước sau cô không làm rõ, đây rõ ràng là chuyến bay từ Hồng Kông đến thành phố S, vậy sao cái món hàng vốn baythẳng từ Mĩ đến thành phố S lại ngồi cạnh cô… 
Tai nghe bị kéo mạnhxuống, bên tai vang lên âm thanh dịu nhẹ như tiếng nhạc vừa phát: “ĐạiBạch Thỏ, sao cậu có thể như thế chứ, gặp lại tớ không hề khóc lóc nhớnhung, thật khiến cho người ta thất vọng mà!” 
Khóe miệng Bạch Dĩ Mạtkéo ra một nụ cười lạnh cực kỳ châm chọc, huyệt thái dương day day,nhưng cô vẫn duy trì trạng thái đề phòng cao độ – giả vờ như xác chết,không rảnh để trả lời. 
Trước mắt bỗng chói lòa, miếng che mặt trênmắt cũng bị giật mạnh xuống, Bạch Dĩ Mạt yếu ớt mở to mắt, một đôi mắtsáng ngời trong suốt lộ ra tia nhìn buồn bực, thảnh nhiên nhìn chăm chúHướng Nhu, sau đó lại đội miếng che mắt tiếp tục chết. 
“Tuy chúng tađã lâu không gặp nhau, nhưng cậu cũng không cần dùng ánh mắt ẩn tình ấynhìn tớ đây chứ?” Hướng Nhu cố ý xuyên tạc hàm ý muốn giết người kia của Bạch Dĩ Mạt. 
“Đồ phóng đãng, đừng nói đến chuyện tình cảm dạt dào,vài năm nay đã chẳng có chuyện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ben-em/19381/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.