Lưu Diệu tỉnh dậy rất sớm, mới hơn năm giờ sáng mà kiểu gì cũng không ngủ tiếp được.
Chuyện hồi trưa quá lớn, gần như tất cả mọi người trong căn cứ đều chạy đến nhìn Trang Phàm đánh người.
Mặc dù trông Trang Phàm không thân thiện lắm nhưng ngày thường cũng coi như dễ nói chuyện, chẳng ngờ lúc đánh đập người khác lại không hề nương tay như vậy. Cả năm người đều mặt mũi bầm dập, đặc biệt tên phụ trách trông coi kho hàng là thê thảm nhất, bị đánh đến mức rụng cả một cái răng.
Cậu chàng hơi bực bội, mang tiếng là người quản lý căn cứ nhưng Trang Phàm đánh mấy người này xong lại không đuổi chúng đi, không sợ bọn họ sẽ tìm cách trả thù sao?
Điều khiến cậu để ý nhất chính là ánh mắt của tên bảo vệ lúc bị đánh. Ánh mắt gã lúc ấy cứ một mực nhìn về một hướng, Lưu Diệu nhìn theo thì phát hiện Hạ Thư Nhã đang đứng lẫn trong đám đông ồn ào.
Tên này có bị điên không vậy, trộm đồ bị bắt là tự chuốc họa vào thân, tự dưng nhìn chằm chằm con gái nhà người ta làm gì?
Lưu Diệu càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cậu bật dậy, mọi người xung quanh đều đang ngủ, chỉ mình cậu đứng lên đi về khu đất trống ở phía trước kho hàng.
Mưa đã tạnh, trước cửa kho hàng trải một tấm vải bố nhỏ, ba người đang ngồi thành vòng tròn trên đó không biết lấy được ở đâu một bộ bài poker, đang chơi đấu địa chủ dưới ánh sáng đèn pin mờ nhạt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-chay-duoi-hoang-hon/2438621/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.