Cảm giác trên mu bàn tay của Hướng Gia Quân mãi vẫn không tan đi, giống như là bị đóng dấu vậy.
Cậu né tránh mắt anh, rụt rụt người về sau rồi nói nhỏ một câu: "Kỳ quái."
Thật ra người kỳ quái là cậu, đường tình như một trang giấy trắng, cho dù có tô màu nào lên cũng chưa kịp thích ứng, cứ phải cự nự chửi thầm vài câu thì mới dần dần mà quen được.
Hạ Trầm cũng không định chọc tức cậu, đạt mục đích rồi thì lùi lại một bước, đổi giọng nói chuyện chính: "Em chạy thoát thế nào, bị thương nhiều như vậy."
Hướng Gia Quân nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trước cổng trường đại học thì không dám mở miệng. Cậu mới giết bốn người, trên lưng gánh càng nhiều mạng người thì càng không thể rửa sạch được máu tươi dính đầy đôi tay này.
Trong mắt thầy Hạ cậu sẽ như thế nào... Nhưng dù có ra sao thì cũng sẽ không phải một kẻ lạm sát bạo lực và khát máu.
"Em..." Cậu ấp úng bịa chuyện để thoái thác, "Bọn họ bị xác sống bao vây nên em chạy thoát được."
Tình yêu làm cho người ta trở nên lo nghĩ hơn, lời này quả không sai. Cậu tự khinh thường bản thân rồi lại không dám nói thẳng sự thật ra.
Ngón tay Hạ Trầm chạm nhẹ lên trán cậu, bình tĩnh như thể anh hoàn toàn tin lý do mà cậu vừa mới nói, nhưng câu hỏi tiếp theo lại đánh thẳng vào lòng cậu: "Cứ cho là vết thương ở lòng bàn tay, bụng và lưng đều là do sơ ý khi chạy trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-chay-duoi-hoang-hon/2438553/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.