“Không cần đâu.”
Chuyển về trường đâu có gì khó. Hiện tại trong nhà chỉ có mình cô, cô muốn thế nào mà chẳng được. Chính là…
“Tôi không muốn nhìn mặt Lệ Kiều.”
Mà nói ra từ ngày tin đồn lan rộng cô chưa từng nhìn thấy cô ta lần nào.
Tô Kinh Hạ vừa nghĩ như vậy thì buổi chiều hôm đó cô đã gặp được Lệ Kiều.
Đối phương có lẽ là muốn tìm cô khiêu khích đi.
Quả nhiên là vậy.
“Không ngờ mày còn đến trường được cơ đấy.”
Trong suy nghĩ của Lệ Kiều, loại người như Tô Kinh Hạ nên sớm đã bị mắng đến phát khóc, không dám ló mặt ra ngoài nữa mới đúng.
“Thì ra cậu đợi tôi bỏ học không được nên mới chạy đến trước mặt tôi à?”
“Mày!”
Cô chỉ là hờ hợt nói mà Lệ Kiều đã như bị nói trúng tim đen, nhảy dựng lên chỉ vào mặt cô đay nghiến: “Mày cứ giả bộ đi! Đợi đến lúc nhà trường đuổi học mày xem mày có cười được nữa không!?”
Tô Kinh Hạ lạnh mặt xuống nhìn cô ta.
Lúc này trên người cô vậy mà có khí thế bức người của Tô Mị, khiến Lệ Kiều vô thức rùng mình, đắc ý gì cũng tém lại bớt.
“Cậu tưởng mấy tấm hình giả mạo kia liền có thể muốn làm gì làm rồi? Cậu cho rằng tất cả mọi người đều là người mù cả sao?”
Tô Kinh Hạ bình tĩnh nhìn cô ta, không có trào phúng mỉa mai hay khiêu khích, chỉ là trần thuật một vấn đề.
Con người cô vốn đã dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3550015/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.