Tô Mị vẫn cười từ ái nhìn cô, dịu giọng nói: “Con gái mẹ đương nhiên là lớn rồi.”
“Tiếc nhất chính là mẹ không được tận tình cảm nhận quá trình đó.”
Tô Kinh Hạ bị đôi mắt hiền từ mang theo nồng đậm tình thương của bà làm cho hổ thẹn vì chút tâm tư nhỏ trong lòng.
Tô Mị không biết trong lòng cô nghĩ gì, bà vẫn bình thản nói: “Mẹ sẽ cùng con đến S thị, cũng sẽ cùng con trôi qua hết quãng đường còn lại, lập gia đình, sinh con dưỡng cái.”
“Mẹ đã tìm được công việc ở đó rồi, giờ chỉ cần đi nhậm chức thôi.”
Tô Kinh Hạ triệt để choáng váng vì tin tức này.
Tô Mị lại không hiểu cảm xúc của cô, cho là cô lo lắng mình lại lao tâm vì công việc nữa mới tiếp tục nói: “Con yên tâm, chỉ là công việc nhàn tản thôi, không cần phải phí tâm phí sức giống như trước.”
“Ít nhất cuối tuần mẹ con ta có thể cùng nhau đi mua sắm, dạo chơi thả lỏng, cùng nhau ăn cơm.”
Tô Kinh Hạ chỉ còn biết nghe rồi lung tung đáp lại mơ hồ. Thật ra cô cũng chẳng rõ tâm tình của mình lúc này là cái gì nữa.
Mãi cho đến khi một mình ở trong phòng, gọi điện thoại cho Lục Ngạn.
“Thầy ơi, mẹ cũng muốn đến S thị với em.”
“…”
Người bên kia im lặng rõ lâu, cảm xúc một lời khó nói hết.
Bên đây Tô Kinh Hạ vẫn còn mê mang: “Mẹ còn muốn ở S thị sống lâu dài, công việc đều đã chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3550000/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.