Hắn vừa nói xong, người đang khóc trong lòng hắn cũng cứng đờ theo, tiếng khóc cũng liền ngưng bặp.
Giây sau Tô Kinh Hạ đã hoảng hốt lùi ra khỏi lòng hắn, bối rối quay người. Lúc nhìn thấy Tô Mị đang đứng ở cửa phòng, trước mắt cô bỗng nhiên tối sầm, loạng choạng suýt ngã.
Lục Ngạn lanh tay lẹ mắt đem cô giữ vững, sau một khắc bất ngờ hắn bình tĩnh lại rất nhanh, ngược lại còn có chút khó chịu trầm giọng hỏi: “Sao chị lại ra đây?”
Tô Mị, cái người không biết đã đứng đó nghe bao lâu im lặng nhìn hắn, trên mặt không có biểu tình gì đáng nói. Sau đó bà lại chuyển tầm mắt sáng đứa con gái của mình đang chật vật muốn đứng vững hòng tránh khỏi tay người đàn ông trước ánh mắt của bà, đầy mặt đều là hoảng sợ, trên mặt rốt cuộc hiện lên chút cảm xúc. Nhưng nó lại mang tên thở dài, mang tên tự trách.
Lục Ngạn nhìn bà, trong lòng rục rịt liền đem người con gái đang lộn xộn bên cạnh đặt ngồi xuống ghế dựa ngoài hành lang rồi nói với Tô Mị: “Chúng ta vào trong nói chuyện.”
Tô Mị nhìn hắn, lại nhìn Tô Kinh Hạ đang hoảng hốt nhìn mình, không nói tiếng nào quay đầu đi vào phòng trước.
“Thầy…”
Tô Kinh Hạ mắt thấy Lục Ngạn đi theo liền bối rối bắt lấy tay hắn, đôi mắt ngập nước đều là hoảng loạn.
Lục Ngạn thở dài, rút tay cô ra, hạ giọng ra nghiêm lệnh: “Ngồi yên ở đây.”
Tô Kinh Hạ vô thức lắc đầu.
“Nghe lời!”
Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3549996/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.