Nhưng thời điểm này Tô Kinh Hạ lại nhạy bén nhận ra điểm đáng ngờ trong cách nói của hắn.
Thầy ấy không hề phản bác cho tất cả…
“Thầy, thầy nói thật cho em biết đi, thầy vốn không yêu mẹ em, đúng không?”
Tô Kinh Hạ run giọng thành khẩn nói.
Lục Ngạn lại im lặng không đáp.
Cô cười thảm: “Thầy lúc nào cũng vậy, khinh thường việc nói dối.”
Lông mày Lục Ngạn khẽ rục rịt, có chút bực bội không tên: “Tôi sẽ không nói dối em…”
Tô Kinh Hạ không biết bản thân nên vui hay nên buồn nữa. Nhưng vấn đề là, sau tất cả, những giày vò bao lâu nay cô chịu đựng đều là vô nghĩa cả sao…
“Cho nên thầy không hề yêu mẹ em… Thầy tiếp cận mẹ là có mục đích phải không…”
Giọng cô nghẹn lại.
Lần này Lục Ngạn cũng không nói chuyện, nhưng Tô Kinh Hạ chưa chắc muốn hắn đáp lại.
“Có liên quan đến công ty của mẹ đúng không…”
“Thầy cố tình tiếp cận mẹ em, lợi dụng thân phận bạn trai của mẹ để dễ dàng tiếp xúc, tìm hiểu thông tin từ công ty của bà. Cho nên những chuyện đang xảy ra trong công ty mẹ, rồi những lao lực bấy lâu của bà đều là do thầy tạo ra cả…”
“Kinh Hạ…”
“Cho nên thầy áy náy với mẹ em, chưa từng cảm thấy khó chịu vì bị mẹ xem thành người kia mà đối đãi phải không!?”
Tô Kinh Hạ hét vào mặt hắn, vành mắt ửng đỏ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên: “Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3549995/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.