“Bà ấy lao lực quá độ nên mới ngất xỉu thôi. Chúng tôi còn đang quan sát thêm, người nhà bệnh nhân đừng lo lắng.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tô Kinh Hạ im lặng ngồi bên giường của mẹ, bên tai nghe tiếng thầy nói chuyện cùng bác sĩ.
Từ lúc đưa mẹ vào bệnh viện đến giờ thầy vẫn ở đây, giúp mẹ hoàn tất thủ tục nhập viện, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. So với cô chỉ biết lẻo đẽo đi theo, vừa nhìn người ta liền nghĩ thầy mới là người nhà bệnh nhân.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong thì thầy trở vào phòng, vô cùng tự nhiên đem chăn trên người mẹ chỉnh lại kín kẽ, cẩn thận tỉ mỉ nhét bàn tay vừa truyền dịch xong của mẹ vào trong chăn. Cử chỉ dịu dàng mang theo trân trọng.
“Em ra ngoài mua ít trái cây cho mẹ.”
Tô Kinh Hạ máy móc nói, sau đó đứng dậy rời đi, không chút chần chừ hay do dự khi để mẹ mình ở lại cùng người mình đang theo đuổi.
Lục Ngạn nghe tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cô nhưng Tô Kinh Hạ đã quay lưng đi rồi. Cái hắn nhìn thấy chỉ là bóng lưng của cô, không rõ cảm xúc. Có chút quá mức bình tĩnh.
Nhưng thời điểm đó hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì sau khi Tô Kinh Hạ đi thì Tô Mị ở trên giường đã tỉnh lại.
“Chị cảm thấy sao rồi?”
Hắn ngồi xuống cái ghế Tô Kinh Hạ đã ngồi lúc nãy, nhẹ giọng hỏi.
Tô Mị lại không đáp lời ngay, im lặng nhìn hắn một lát rồi mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3549989/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.