Câu hỏi ngày hôm đó không hề ảnh hưởng chút nào đến tâm thái của Tô Kinh Hạ. Những ngày sau đó cô bắt đầu buông lỏng tâm thần, toàn tâm toàn ý đi theo đuổi người đàn ông kia.
Khoảnh khắc hai người ở bên nhau cứ ngỡ như họ đang yêu đương với nhau. Cho dù đôi khi biết rõ thầy đã đi gặp mẹ, Tô Kinh Hạ cũng chỉ lặng lẽ nhìn trong mắt, lại xem như không thấy. Nhưng thật ra cô càng thêm ra sức theo đuổi, tự nói rằng là do mình chưa đủ cố gắng.
Miễn cô biết thầy ấy vẫn có chút rung động với mình, vậy là đủ rồi.
Cô mãi lo chìm đắm trong tình yêu tuổi đầu đời, học tập cũng thuận buồm xuôi gió, lấy được mấy lần thành tích thi thử tốt, khiến thầy cô hài lòng vỗ vai tán thưởng, khích lệ. So với trước đây chỉ có thể đứng một bên trộm ôm mối tình đơn phương, Tô Kinh Hạ thỏa mãn như một đứa trẻ được người lớn cho cái kẹo, mỗi ngày đều cố gắng để nhận được nhiều kẹo hơn.
Cạch.
Lục Ngạn bất thình lình bị Tô Kinh Hạ kéo tay chui vào một phòng học đã không còn ai, hắn giật mình thật sự.
"Hì hì!"
Đã vậy cô gái nhỏ kia còn không biết sai, ôm eo hắn cười như mèo trộm được cá.
Lục Ngạn tức cười: "Em muốn làm gì đây hả?"
"Muốn yêu đương vụng trộm nơi phòng học?"
Mặc dù cô cũng có ý đó thật, nhưng khi bị thầy ấy dùng giọng điệu ám muội đó nói ra, Tô Kinh Hạ vẫn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3549987/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.