Chương trước
Chương sau
Hoắc Vũ Hạo nhìn cô đứng không vững nhưng vẫn mạnh miệng không muốn thua, anh không nhịn được liền kéo cô vào lòng, khẽ cúi nhẹ đầu nhìn cô chăm chăm.

Nhưng cô cũng không có ý định chịu thua liên tục đánh vào người muốn đẩy anh ra khỏi người mình.

“Này, anh muốn gây sự sao?” Mạc Hy Ân tức giận quát lớn, cô như con nhím bị chọc giận nên xù lông lên không muốn thua kém anh một chút nào.

Anh gật đầu “Thì sao? Tôi muốn gây sự đấy em định làm gì?” Anh đột nhiên muốn trêu chọc cô, dù sao không phải lúc nào cô cũng được như thế này.

Chân không vững nhưng người thì vẫn mắng, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất này của cô đúng là hiếm thấy anh càng không muốn bỏ qua.

Để xem cô còn muốn xù lông nhím cô đến mức nào.

“Anh đừng có quá đáng, tôi không bỏ qua đâu.”

“Ai cần em bỏ qua chứ, có giỏi thì làm đi em mạnh miệng làm gì, chẳng phải tôi đang đứng một chỗ để em tuỳ ý làm sao?”

Mạc Hy Ân vừa định mắng anh thêm một tiếng “Đồ điên...”

Cô còn chưa mắng hết câu thì Hoắc Vũ Hạo đã áp môi mình xuống mỗi cô không cho cô nói tiếp, tay anh giữ lấy eo cô, tay còn lại giữ lấy gáy cô không cho cô nhúc nhích cũng không cho cô né tránh nụ hôn của mình.

Bị anh ép buộc cô cũng không chịu thua liền dẫy dụa liên tục muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng cô chóng mặt quá hơn nữa sức lực của người đàn ông này lớn đến mức cô không làm gì được chỉ bất lực đón nhận nụ hôn mà ngay cả người trước mặt là ai cô cũng không nhìn rõ.

Mạc Hy Ân dẫy dụa một lúc liền ngủ quên, cô đứng ngã nhàu vào trong lòng anh.

Cô bất ngờ ngủ ngang như vậy khiến anh không đỡ được hoảng loạn sợ cô ngã liền nhanh chóng ôm lấy cô, nhìn xuống cô một lúc anh liền thở dài lắc đầu bế Mạc Hy Ân đi đến chỗ xe của anh.



“Cũng giỏi trêu chọc người khác thật”

Để cô ngồi vào ghế phụ anh cẩn thận cài lại dây an toàn cho cô, bây giờ anh đưa cô về nhà mình nếu anh đưa cô về Mạc Gia chắc chắn chú Mạc không bỏ qua cho cô, cũng không bỏ qua cho anh thậm chí nếu đưa cô về chắc chắn cô sẽ bỏ chạy khỏi anh.

Chi bằng bây giờ mang về nhà để cô thức rồi còn biết được tối hôm qua say rượu đã gây sự với ai.

Ở Thành Lăng lúc này Lục Dụ Thần vừa nằm cạnh cô thì liền nghe cô thút thít ở bên cạnh.

Thẩm Y Tranh vừa nhúc nhích anh đã giật mình rồi, cô mang thai nhạy cảm, anh lại càng lo hơn sợ cô không vừa ý thì sẽ không vui rồi lại không chịu nói cho anh nghe mà ôm trong lòng.

“Em sao vậy? Em thấy khó chịu sao?” Anh nghiên đầu hỏi cô.

Cô từ trong lòng anh bĩu môi thút thít lên tiếng “Em đói rồi cũng muốn ăn chân giò hầm....hức...

“Đừng khóc, anh đi mua về cho em.” Lục Dụ Thần ngồi bật dậy cẩn thận dỗ dành cô.

Anh còn chưa kịp bước chân xuống giường đã bị cô nắm lấy tay kéo lại, anh khó hiểu quay đầu nhìn lại con mèo nhỏ đang rút mình trong chăn bông thì liền thở dài.

“Sao vậy?”

“Em đi cùng có được không? Em muốn đi với anh.” Cô không muốn anh đi một mình, cô cũng nhận ra bản thân từ lúc mang thai đã khiến anh lo lắng lại còn khiến anh mang cả công việc về nhà làm.

Chuyện ở đảo phía nam anh cũng không tạm thời để Quách Khâm Bắc và Mạc Tử Sâm quản lý, cũng không thể tin Hoắc Vũ Hạo cái tên này từ hôm hôn lễ của anh đến nay chạy về thành phố B liền không thấy mặt mũi đâu.

Lục Dụ Thần nhìn gương mặt như muốn cầu xin anh thì anh liền mềm lòng khế gật đầu đồng ý “Được rồi vậy em thay quần áo, anh lấy áo khoác cho em.”

Thấy anh đồng ý cô liền gật đầu vui vẻ ngồi dậy đi thay quần áo dài, trời ở Thành Lăng buổi tối rất lạnh tuỳ tiện ra đường với đồ mỏng chỉ sợ sẽ biến thành nước đá mất.



“Em đi chậm một chút, đừng để ngã đấy”

“Em sẽ cẩn thận mà.”

Anh bật cười nhìn cô không khác gì con nít.

Lục Dụ Thần lựa chiếc áo bành tô dày màu kem của cô, anh còn cẩn thận lấy thêm chiếc nón len và găng tay cho cô, ngay cả anh ở đảo phía nam chịu khắc nghiệt cũng không chịu được cái lạnh ban đêm của thành phố này.

Chỉ mới chuẩn bị sang đông đã lạnh thế này, đến mùa đông còn có tuyết rơi.

Cô mặc chiếc áo len màu trắng mỏng, bên dưới lại mặc chiếc váy dài, từ lúc mang thai tủ đồ cô chỉ có váy à quần áo dành cho phụ nữ mang thai cho nên cô cũng chủ có thể tuỳ tiện chọn một cái dài gần đến mắc cá chân.

“Đừng gấp, anh gọi chủ tiệm để lại cho em một phần chân giò rồi.”

Anh mặc áo khoác cho cô, cẩn thận vén tóc đội nón len, rồi mới mang găng tay cùng với tất vào cho cô, cơ thể cô vốn dễ bệnh cho nên anh phải cẩn thận từng chút một.

“Anh đừng như vậy, em cũng không phải con nít mà.” Cô có chút bất lực khi nhìn thấy anh như vậy.

“Được rồi đi thôi công chúa nhỏ.”

Cúi người véo nhẹ má cô một cái, rồi mới nắm lấy tay cô.

Dáng vẻ của Lục Dụ Thần cưng chiều cô nhiều đến mức đã muốn tôn thờ cô luôn rồi, suýt chút đã gọi cô là thượng đế, chỉ cần cô hắc hơi một cái anh đã hoảng loạn rồi vậy mà ba mẹ Thẩm và ba mẹ Lục muốn đến chăm cô thì anh lại không đồng ý.

Anh còn nói đông người quá cô sẽ không thoải mái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.