Căn biệt thự không một bóng người, Thẩm Y Tranh như ánh trăng soi sáng cô tìm công tắc bật toàn bộ đèn ở bên trong. Lục Phùng Y không dám nán lại nhanh chóng rời đi nếu không anh trai cô nàng về cô nàng sẽ không mạng.
Dù không muốn nhưng phải chạy đến nhà Chu Duẫn Tây trốn đã.
Căn nhà yên tĩnh lại càng trở nên yên tĩnh hơn sau khi Lục Phùng Y rời đi cô cầm túi đồ ăn chậm rãi vào bếp hâm lại, mọi cử chỉ đều nhẹ nhàng, không chút tiếng động lớn nào phát ra.
Hâm nóng lại đồ ăn xong rồi, cô chậm rãi ngồi xuống bàn ăn ở bên trong bếp, một mình ngồi ăn bữa tối mà mẹ Lục đã cất công chuẩn bị, cô lúc trước vẫn hay thường xuyên đến Lục Gia chơi vẫn hay ăn những món bà ấy nấu.
Đều rất ngon hương vị đều giống của mẹ cô.
Cô ngồi ăn một lúc, tay bất giác xoa lên bụng mình, uổng công cô lo lắng cho anh, dặn dò anh ở nhà phải biết chăm sóc mình vậy mà Lục Dụ Thần bây giờ ngay cả mặt mũi đều không thấy ở nhà.
Đồng hồ điểm chỉ 8 giờ tối tiếng xe trong khuôn viên nhà vừa vặn tắt, cô biết Lục Dụ Thần về rồi.
Cô không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ yên lặng ở bếp ăn.
Lục Dụ Thần vội vã từ bên ngoài chạy vào, biệt thự sáng đèn nhưng anh không thấy cô liền lên tiếng tìm cô gái của mình “Tranh Tranh! Anh về rồi”
“A Thần.” Thanh âm nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-em/3644592/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.