Ở Lục Gia
Cô vẫn bình thường như không có gì, nói không tức giận là nói dối. Cô không phải Lục Dụ Thần cô không nói dối lần này là anh nói dối cô, lừa cô để cô một mình ngay cả lý do cũng biện minh.
Tức giận như những người khác nghĩ chính là làm ầm lên, khó chịu trách mắng vậy mà Thẩm Y Tranh thì ngược lại cô không làm ầm lên, cũng không nói gì mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Cô tĩnh lặng đến lạ, Lục Phùng Y nhìn thấy cũng không dám lên tiếng cô nàng còn đang định bỏ chạy sau khi gây hoạ cho Lục Dụ Thần. Thầm mong anh đừng đến đây nếu không e là lần này ngay cả cô nàng cũng chạy không thoát.
Mẹ Lục nhìn sang Lục Phùng Y chỉ thấy cô nàng nhúng vai lắc đầu, bà liền đi đến chỗ cô chậm rãi lên tiếng một cách dịu dàng “Tiểu Tranh! Con sao vậy Lục Dụ Thần chọc giận con sao? Nói mẹ nghe mẹ lập tức đánh chết nó”
“Không ạ! Mẹ con có thể gói đồ ăn về nhà không ạ, con có chút không yên tâm để Lục Dụ Thần một mình.” Cô nhìn bà gương mặt vui vẻ bình thản không chút sơ hở.
Bà gật đầu nhưng có chút không yên tâm “Nhưng ở gần nó sợ con sẽ gặp nguy hiểm. Hay là cứ ở lại đây đi nó chắc không sao đâu, thằng nhóc đó không chết được.
“Không sao đâu mẹ, con sẽ không ở gần anh ấy, sẽ tránh xa anh ấy một chút.”
Cô lắc đầu nói với bà.
Không chịu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-em/3644441/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.