Tấm ảnh chụp rất xấu. Ba người đàn ông xúm lại ngẩng đầu toét miệng cười, mặt ai cũng bị bóng nhòe, trong đó có một người mắt còn ánh sáng đỏ, không có chút thẩm mỹ nào.
Nhưng trong tấm ảnh này Úc Thiên Phi vẫn rất xuất sắc.
Mũi thẳng, mặt mày cân đối, đường nét gọn gàng, anh vốn đã ăn ảnh sẵn, lại có hai người bạn để so sánh, mang đến cảm giác như trong Đường Bá Hổ điểm Thu Hương.
Sau khi thầm cảm khái, rất nhanh Nhan Noãn đã nhận ra hành vi của mình thật vô vị.
Úc Thiên Phi trông hấp dẫn, chuyện này có gì mà phải vui chứ?
Nhan Noãn bực dọc tắt điện thoại, dọn dẹp sơ rồi về phòng ngủ.
Cậu là người vì sạch sẽ mà sẵn lòng phí thời gian để sửa sang, nhưng lại ghét gấp chăn, mà Úc Thiên Phi lại càng không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt hơn cả cậu, cho nên chăn họ ngủ tối hôm qua vẫn còn bung bừa bộn trên giường.
Nhan Noãn đá cái chăn Úc Thiên Phi đắp sang một bên, do dự một lúc lại không nằm ở giữa giường.
Cậu vẫn chỉ ngủ nửa bên.
Bên còn lại Úc Thiên Phi vừa mới ngủ hôm qua, điều này không hiểu sao lại khiến cậu cảm thấy chột dạ, thậm chí là ngượng ngùng.
Giống như dao cạo của cậu, khi kề sát vào làn da, cậu sẽ hồi hộp, sẽ xấu hổ.
Chui vào chăn rồi tắt đèn, Nhan Noãn nhắm hai mắt lại, không thể ngủ được.
Bây giờ chắc chắn là Úc Thiên Phi còn đang nâng ly nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trang/2851276/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.