Nhan Noãn cạn lời nhìn anh.
Úc Thiên Phi đối mắt với cậu hai giây, chợt cười rồi nhảy tới trước một bước. Người đàn ông mặt dày này đặt Lucky lên bàn sách ở bên cạnh, sau đó lại ôm Nhan Noãn, ôm vào trong lòng.
Nhan Noãn do dự, không biết có nên nâng tay lên ôm lấy đối phương không. Cơ thể và tình cảm đều đang hối thúc cậu làm vậy, nhưng lý trí vẫn còn quật cười muốn hỏi tại sao.
"Dạo này cậu sao vậy?" Nhan Noãn bối rối hỏi.
"Dạo này rất mệt, người mệt, tâm trạng cũng căng thẳng, khó khăn lắm mới thả lỏng đôi chút, mấy người đó lại kéo đến quậy." Giọng điệu của Úc Thiên Phi nghe vô cùng đáng thương: "Cảm thấy quá phiền, phiền chết đi được."
Điều Nhan Noãn muốn hỏi hoàn toàn không phải chuyện này, nhưng lời của Úc Thiên Phi lại khiến cậu có lý do ôm Úc Thiên Phi. Cậu chầm chậm giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng Úc Thiên Phi.
"Ý của tôi là, sao cứ... Nhất định phải ôm." Cậu hỏi.
"Vì thật sự trị khỏi." Úc Thiên Phi nói: "Ngày đó cậu đột ngột chạy đến bệnh viện, tôi nhìn thấy cậu, lại ôm một cái, cảm xúc thoáng cái đã khá hơn rất nhiều."
Anh nói, còn hơi lắc người, giống như là đang làm nũng.
Nhan Noãn không khỏi cảm thấy buồn cười: "Cậu bao lớn rồi hả."
"Không có biết, không có nhớ." Úc Thiên Phi nói: "Bận rộn quá, bận nên quên luôn rồi."
"Cậu hai mươi bảy, qua tháng hai là tròn hai mươi tám." Nhan Noãn nhắc nhở anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trang/2850982/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.