Trời thu mang đến từngcơn lạnh, Cố Hạ đi qua lối đi bộ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lá câythưa thớt, nhìn những phiến lá hình trứng Cố Hạ lại nhớ đến cô đãcùng đi với Triển Thiểu Huy ở núi Lạc Vân, đêm hôm đó cũng mưa, rấtlớn rất lớn, cô nhớ đêm ấy rất lạnh, một ánh nến le lói ngọn lửabằng hạt đậu, nếu như đêm ấy không có Triển Thiểu Huy, cô sẽ rất sợhãi. Nhưng mà nếu như không có anh thì Cố Hạ cũng sẽ không gặp phảitình cảnh như vậy, nghĩ thế, ngược lại Cố Hạ nở nụ cười, thật rabọn họ cũng từng có một quãng thời gian tốt đẹp. Nhất là mùa hèkhông lâu trước kia, nhắm mắt lại, dường như Cố Hạ có thể ngửi thấymùi hoa sen, nở rực rỡ đầy trời, đêm hôm đó Triển Thiểu Huy lái xe đirất xa, chỗ đó là một hồ sen lớn, Triển Thiểu Huy còn hái cho cômột đóa, thiếu chút nữa đã rơi xuống ao.
Về sau cầm một ít hoasen để vào xe của anh, cô không cho anh ném đi, anh cũng không ném, chođến khi toàn bộ đều héo hết. Nhưng ngày ấy, nhớ tới đều rất ngọtngào, Cố Hạ hơi nhếch khóe môi, nếu như thời gian có thể dừng lại ởđó thì có phải cuộc sống sẽ rất tươi đẹp không?
Cô biết rõ hạnh phúckia cuối cùng sẽ bị thời gian phủ kín, sau này Triển Thiểu Huy sẽcó người phụ nữ khác, cuối cùng hai người cũng sẽ phải đi tới bướcnày, ngay cả công việc anh cũng không cho cô, trong mắt anh, trong lònganh, cuối cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ tham lam. Cố Hạ dừngbước, nhìn chung quanh một chút, ánh đèn đường sáng loáng không tắt,cô đi vào một trung tâm mua sắm gần đó tìm một tiệm trang điểm nóithợ trang điểm giúp cô trang điểm thật trang nhã, mái tóc dài đượcbúi lên, sau đó thay một bộ quần áo mới, nhìn hình ảnh của mìnhtrong gương, rồi sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy sốquen thuộc, cô nói, “Em muốn gặp anh.”
Đầu dây bên kia yênlặng không lên tiếng, thật lâu sau, giọng nói thuần hậu kia mới truyềnđến, “Em đang ở đâu?”
“Em đang đi đến sân thểdục cách công viên không xa, chỗ đó có một hành lang có rất nhiềughế, em chờ anh ở đó.”
Đầu bên kia “Ừ” mộttiếng, không nói thêm gì nữa, Cố Hạ cúp máy, cô giẫm lên nền gạchtừng bước một đi về phía trước, mỗi một bước chân lại càng nặng nềhơn. Mưa phùn vẫn liên tục rơi xuống mang lại cảm giác mát mẻ, mưanhỏ nhưa vậy mà cầm dù sẽ rất dư thừa.
Nửa tiếng sau TriểnThiểu Huy tới, tuy nói đã kết thúc với Cố Hạ nhưng Triển Thiểu Huyvẫn không thể tỉnh táo mà từ bỏ được, không muốn để cho Cố Hạ tìmđược một công việc phù hợp chỉ là để ép cô lùi bước, cuối cùng côcũng đã đến tìm anh. Anh đứng trước hành lang cau mày, nhìn một látcũng không thấy Cố Hạ đâu, đang định xoay người bước đi thì nghe thấymột giọng nói trong veo truyền đến từ trong bóng tối, “Triển thiếu…”
Cố Hạ đang đứng trênmột bậc thang cách đó không xa, mặc một chiếc váy rất đẹp màu cam,thật ra Triển Thiểu Huy không nhìn rõ lắm nét mặt của cô, nhưng cảmgiác được hình như cô đã nở một nụ cười trên mặt, thật ra khi Cố Hạcười tươi rất đẹp, khuôn mặt sinh động lại sáng ngời, Triển Thiểu Huyđút một tay vào túi quần, không có bất kì động tác gì, khéo miệngchỉ không tự giác được hơi cong lên.
Cố Hạ bước xống cầuthang, đứng cách Triển Thiểu Huy hơn một mét, “Triển thiếu, em muốnđến đây nói với anh một tiếng.”
“Nói gì?” Triển ThiểuHuy cũng mở miệng.
Cô thật sự nở một nụcười thật tươi, “Em muốn nói với anh, em yêu anh.”
Triển Thiểu Huy cảmthấy chắc hẳn cô đang chủ động lấy lòng mình, thật ra làm sao mà anhkhông muốn trở lại cuộc sống trước kia chứ? Khóe miệng Triển ThiểuHuy khẽ nhếch lên, “Anh biết rồi, Hạ Hạ, chúng ta sẽ thật vui vẻ nhưtrước kia, anh vẫn còn rất thích em, chỉ cần em không gây sự nữa, anhvẫn sẽ đối xử tốt với em.”
Cố Hạ lắc đầu,“Triển thiếu, chúng ta không thể giống như trước kia được nữa, cũngkhông thể trở về mùa hè trước kia được.”
Triển Thiểu Huy nhíumày, “Vậy em nói anh phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói của Cố Hạvẫn trong veo, giống như chiếc chuông gió bị một cơn gió thổi qua, “Emchỉ muốn để lại cho anh ấn tượng đẹp nhất.”
Triển Thiểu Huy khẽphát ra một tiếng cười lạnh, “Sự kiên nhẫn của anh có hạn.” Cho tờibây giờ chưa từng nghĩ sẽ có một người phụ nữ sẽ nói hai chữ “kếtthúc” với anh, nhưng mà Cố Hạ lại nói vậy. Anh rất tức giận,nhưng vẫn không cam lòng, Cố Hạ gọi điện bảo anh đến anh đã đến rồi,anh đã nhượng bộ đến mức mình cũng không thể nào tưởng tượng nổi,anh đã mệt mỏi, như lời Tiểu Ngũ đã nói, tìm phụ nữ là để vui vẻ,nhưng hôm nay anh chỉ thấy phiền, nếu như không thể trở lại như trướckia thì anh cũng không muốn kiên trì nữa, “Nếu như em không muốn tiếptục nữa thì từ đây về sau anh cũng sẽ không thích em nữa, cũng khôngthèm để ý đến em nữa.”
Cố Hạ vẫn nhìn anhmỉm cười, “Triển thiếu, em không cần anh thích em cả đời, chỉ cần anhcó thể nhớ đến em cả đời là đủ rồi.”
Anh thật sự đã từngyêu mến cô, chỉ bởi vì địa vị của haingười không giống nhau, quan niệm khác nhau, cuối cùng không thể ở bênnhau, cho dù anh cố ý mang chuyện công việc ra gây khó dễ cho cô, CốHạ cũng không hận anh, “Em đã từng nói, khoảng thời gian trước kiarất hạnh phúc, nhưng em sẽ không ở bên cạnh anh nữa.”
Rốt cuộc bọn họ khôngthể trở về bên nhau, những thứ vắt ngang giữa hai người không có cáchnào loại bỏ được, muốn cô từ bỏ Triển Thiểu Huy, thật sự sẽ rấtđau lòng, nhưng Cố Hạ không muốn phá vỡ tất cả những điều tốt đẹpkia, đến lúc thích hợp thì nên dừng lại, nhiều năm sau nhớ lại vẫncó thể mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]