Lúc tiếng chuông điệnthoại vang lên thì mặt trời đã lên rất cao, Triển Thiểu Huy cầm lấyđiện thoại di động trên tủ đầu giường rất nhanh để tránh quấy rầyngười đang nằm ngủ trong ngực, nhìn số điện thoại, hạ giọng nói:“Có chuyện gì?”
Đầu bên kia Trịnh GiangHà nghe thấy giọng nói hơi mông lung của anh, hơi bất ngờ một chút,“Đại ca, anh bị bệnh sao?”
“Không có, vẫn chưadậy.”
“Không phải chứ?”Trịnh Giang Hà lớn tiếng la lên, bất kể buổi tối Triển Thiểu Huy cóngủ trễ đến đâu thì nhiều năm nay vẫn thức dậy lúc 6h theo đúngchuẩn, quả thật còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức, bây giờ đã quagiờ đi làm, Trịnh Giang Hà nghe thấy chính miệng anh nói mình cònchưa dậy thật giống như nhìn thấy mặt trời mọc ở đằng tây, trướctiên mặc kệ chuyện này, anh ta nói vào chuyện chính, “Đại ca, mườigiờ hôm nay chủ tịch của hai công ty Chung Định cùng Thiên Trác sẽ đếnbàn chuyện làm ăn, hiện giờ người của Thiên Trác đã tới, sao anh cònchưa tới công ty? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nói nhỏ một chút.”Triển Thiểu Huy trậm giọng nói, anh nhìn đồng hồ, cũng đã 9h40, thậtra anh đã sớm thức dậy, nằm trên giường ngón tay thỉnh thoảng lạichạm vào làn da của Cố Hạ, bụng dưới lại rục rịch, chỉ là TriểnThiểu Huy phải hết sức nhịnxuống, anh biế rõ Cố Hạ cần phải nghỉ ngơi, anh vẫn nằm trên giườngnhẹ nhàng ôm cô, vẫn không nhúc nhích giả vờ ngủ cho đến khi TrịnhGiang Hà gọi điện tới, anh thấp giọng nói: “Không có xảy ra chuyệngì cả, chẳng qua là đại khái hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trai-tim-doat-ai-tinh/2370395/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.