Một người dốc sứclàm việc nơi thành thị, lúc nằm trong phòng bệnh không có một ngườibạn nào khiến cho lòng Cố Hạ cảm thấy chua xót, cô lại không muốnđể cho người nhà biết chuyện, sợ làm cho ba mẹ không an tâm. Từ LộLộ vẫn chưa về, người đến với cô cũng chỉ có Triển Thiểu Huy, bìnhthường anh tới vào buổi sáng, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều ởtrong phòng bệnh, cũng không chủ động quấy rầy cô, có đôi khi ngồimột chỗ xem báo, có đôi khi yên lặng xử lí công việc, thấy Cố Hạbuồn chán thì tới nói vài câu.
Lúc Cố Hạ đau đớn anhsẽ ở bên cạnh an ủi cô, lúc cô tỉnh lãi sẽ nói chuyện cùng cô, vềphương diện các món ăn dinh dưỡng cũng sắp xếp ổn thỏa, ban ngàytỉnh lại, Cố Hạ liếc mắt đã trông thấy anh, trong lòng cảm thấy vôcùng an tâm, nhưng mà cũng cảm thấy không ổn, trong nội tâm hình nhưcó cái gì đó từ từ dâng lên, cứ như vậy khiến cho cô sợ hãi, cô nóivới anh: “Triển thiếu, ở đây đã có hộ lí rồi, anh cứ ở đây sẽ quấyrầy tôi dưỡng bệnh.”
Dường như Triển ThiểuHuy có chút không vui, hơi nhíu nhíu mày, một lát sau mới dãn ra, gầnđây Cố Hạ rất biết chọc giận, anh không thèm tính toán chi li với cô,cũng không trả lời cô, ánh mắt còn mang theo một chút vui vẻ.
Cố Hạ nhịn khôngđược, “Có phải anh cảm thấy áy náy vì lúc trước đã đùa giỡn tôinên bây giờ muốn đền bù lại cho tôi không?”
“Anh không có đùa giỡnem.” Triển Thiểu Huy ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trai-tim-doat-ai-tinh/2370373/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.