Triển Thiểu Huy cảmthấy anh thật sự không biết phải làm sao, Cố Hạ không thích anh cònchưa tính, cho dù có chán ghét anh cũng được, đằng này thái độ củaCố Hạ đối với anh lại lạnh lùng không thèm đếm xỉa đến, không giậndỗi không ầm ĩ, cũng không tức giận, hoàn toàn xem anh như không khí,cho dù anh nói mấy câu uy hiếp Cố Hạ cũng không có bất kì phản ứngnào.
Cố Hạ vẫn nói chuyệnvui vẻ với người khác như trước, nhưng ở trước mặt Triển Thiểu Huylại im lặng, thật giống như một tấm lưới phòng hộ, tự động loại bỏngười có tên là Triển Thiểu Huy, trong lòng không có anh, trong mắtcũng không có anh nốt; Triển Thiểu Huy tóm cô ra, cô sẽ biến thànhmột bức tượng gỗ, nói cái gì cũng không lọt vào tai cô; có đôi khihết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hoặc là nhìn vào màn hình di độngcủa mình, hoặc là đùa nghịch mấy sợi tóc của mình, chỉ cần TriểnThiểu Huy không bắt được cô thì quay đầu lại cô đã bỏ chạy mất dạng.
Triển Thiểu Huy tìnhnguyện để cho Cố Hạ nổi điên lên chứ cũng đừng hoàn toàn lạnh lùngnhư vậy, lạnh lùng đến mức làm cho lòng người cũng lạnh theo, cô mởto mắt nhưng không nhìn thấy anh, cô dựng thẳng lỗ tai lên nhưng khôngnghe thấy lời anh nói, tất cả những gì Triển Thiểu Huy làm đều phícông. Anh thật sự yêu mến cô, thật sự yêu mến dáng vẻ nổi nóng củaCố Hạ, nhưng mà giờ thì Cố Hạ ở trước mặt anh cũng chỉ như mộtbức tượng gỗ, anh cảm thấy phát điên lên, tức giận không có chỗtrút, có lực mà không có chỗ dùng, sau vài lần tìm Cố Hạ cũngkhông muốn tự làm mất mặt mình nữa. Sau khi tan việc thì gọi mấyngười anh em lại, kéo đến phòng tập trút hết cơn giận của mình.
Vài ngày sau, TrâuNhuận Thành gọi Cố Hạ lên, nói chuyện vô cùng khách sáo, “Cố Hạ,hôm đó chúng tôi chỉ nói giỡn thôi, đàn ông rất hay nói giỡn như vậy,cô đừng để trong lòng. Đại ca rất tốt với cô, cô cũng đừng giận dỗinữa.”
Trâu Nhuận Thành thậtsự không biết phải làm sao, anh ta vốn cũng không muốn giải thích cáigì với Cố Hạ, phụ nữ đều nghĩ một đằng nói một nẻo, không ítngưới thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, bất kể có giả vờ làm gìthì cuối cùng cũng chỉ vì tiền, đây là chân lý Trâu Nhuận Thành rútra từ thực tiễn. Chỉ có điều dạo này đại ca không được vui, ở trongcông ty thì như một thùng thuốc súng, lúc nào cũng có thể phát nổ,sắc mặt mỗi người trong công ty đều rất căng thẳng, ăn nói đều khépnép lo sợ, sợ không cẩn thận sẽ châm phải ngòi nổ. Hai ngày nay TrâuNhuận Thành cũng không dám chạy đến công ty bên kia, chẳng qua là tốinào anh ta cũng bị Triển Thiểu Huy kéo đến phòng tập luyện tập, màluyện tập cái gì chứ? Rõ ràng là Triển Thiểu Huy chỉ muốn trútgiận thôi. Thời gian của mọi người đều quý hiếm, Trâu Nhuận Thànhkhông gánh nổi mới gọi Cố Hạ đến.
Triển Thiểu Huy cầmđiện thoại không nói gì, nghe thấy cô “Alo” mới nói khẽ, “Là anh.”
Đầu dây bên kia im lặngmột chút, sau đó dứt khoát cúp điện thoại, Triển Thiểu Huy cầm điệnthoại một chút rồi cúp máy. Trong lòng Triển Thiểu Huy buồn bực đếnphát sợ, cô không muốn nói chuyện với anh nữa, đá anh ra khỏi thếgiới của mình, cho dù anh làm gì trước mặt cô thì cô cũng xem nhưkhông thấy.
Cố Hạ chuẩn bị thángba sẽ nghỉ việc, chắc hẳn cuối tháng sẽ có người đến làm thay,trước mắt thì vẫn phải đi làm. Trâu Nhuận Thành không tìm cô nữa,cũng không có cơ hội gặp mặt, cô đã trải qua hơn một năm cố gắng làmviệc tại phòng tiêu thụ, có thể thu phục được một khách hàng lớnvẫn không chịu hợp tác với Khải Hoành, trị giá hợp đồng rất lớn,đủ để hoàn thành nhiệm vụ tiêu thị năm nay của bọn họ. Lúc kí hợpđồng xong, trưởng phòng Lưu cười đến nở hoa, giám đốc Dương triệu tậpbọn họ mở cuộc họp, ngay cả tổng giám đốc Trâu Nhuận Thành cũngtới, nói vào câu cổ vũ nhân viên phòng thị trường, lúc tan họp, giámđốc Dương đứng lên, mặt mũi hồng hào, cười nói: “Trong khoảng thờigian này mọi người đã cực khổ rồi, thành tích đều thuộc về phòngtiêu thụ chúng ta, hôm nay đã vui vẻ như vậy,mai lại là cuối tuần, tổng giám đốc Trâu nói muốn mời mọi ngườimột bữa, các vị trở về làm cho xong công việc, lát nữa sau khi tanca, tổng giám đốc Trâu sẽ mời mọi người đi ăn cơm ca hát.”
Anh ta còn thêm vàomột câu: “Không ai được vắng mặt!”
Mọi người đều vỗ tayhoan hô, lúc tan họp Cố Hạ nói với trưởng phòng Lưu mình không đi,nói còn có việc chưa làm xong, trưởng phòng Lưu tập tức lắc đầu:“Cố Hạ, cô nào có bận rộn như vậy? Cấp trên đã nói tất cả đềukhông được vắng mặt, cô không thể làm khó tôi được. Nếu cô không đi,đến lúc làm thủ tục thôi việc cũng đừng có mà nhờ tôi kí tên đấy.”
Mà Cố Hạ vẫn nhìnchằm chằm vào màu giấy dán tường kia, tấm giấy hoa trên tường nàyrốt cuộc là do ai thiết kế, không giống hoa hồng cũng không giống hoatulip, thật là xấu!
“Em nói vài câu đi,nếu không anh sẽ không tha cho em trở về đâu, lát nữa đồng nghiệp mànhìn thấy, khắp nơi đều có tin đồn về em anh cũng mặc kệ nha.” TriểnThiểu Huy lại bắt đầu uy hiếp cô.
Suy nghĩ của Cố Hạđã bay xa cực kì, sau này khi thiết kế nhà tuyệt đối sẽ không dùngloại giấy dán tường này, màu sắc quá tối, dán trong nhà rất khónhìn, dùng loại giấy dán tường nào đây? Màu nâu nhạt không tệ, làmnổi bật vẻ sạch sẽ thoải mái…
Triển Thiểu Huy vẫnnhìn cô như cũ, cuối cùng anh không biết phải làm sao, có làm chođồng nghiệp của cô nhìn thấy, có lẽ sau này cô cũng sẽ không để ýđến đồng nghiệp nữa, cuối cùng Triển Thiểu Huy cũng chỉ hy vọngđược nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của Cố Hạ, khẽ thở dài, “Thôi,chơi thật vui đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Anh thả tay ra, Cố Hạlập tức cất bước đi vào phòng, Triển Thiểu Huy nhìn theo bóng lưngcủa cô, vẫn dáng vẻ trước kia, nhưng mà ngay cả một cái nhăn mặt haymỉm cười cô đều tiếc không cho anh, hoàn toàn ngăn cách anh với thếgiới của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]