Triển Thiểu Huy đứngtrước bồn rửa tay, nước chảy ào ào, biểu cảm lạnh lùng. Phòng trongcó người đi ra, đi đến trước bồn rửa, anh ta có vẻ tự tin nhìnanh vuốt cằm.
Triển Thiểu Huy nhìnQuý Phi Dương qua tấm kình, khẽ cười một cái, chậm rãi nói: “Cậu hainhà họ Quý…”
Quý Phi Dương mở vòinước ra, vừa rửa tay vừa cười nói: “Hình như hôm nay Triển thiếuthắng không ít nhỉ.”
“Bình thường thôi.” Anhcũng không thèm nhìn sang Quý Phi Dương, “Kĩ thuật đánh bài của CốHạ không giỏi, mang cô ấy theo so với tự mình đánh còn phiền hơn.”
“Vậy sao Triển thiếucòn mang cô ấy đến?” Quý Phi Dương cười xòa.
Triển Thiểu Huy ngẩngđầu lên, ánh mắt chạm với Quý Phi Dương qua gương, cười mà không cườinói, “Bởi vì tôi có hứng thú với cô ấy.”
Nghe thấy anh nóitrắng ra như thế nhưng dường như Quý Phi Dương cũng không quá bất ngờ,giọng điệu nói ra hoàn toàn giống như mặt hồ yên tĩnh, “Không nghĩtới Cố Hạ lại lọt vào mắt xanh của Triển thiếu.”
“Thường xuyên gặp côấy nên cảm thấy có chút để ý, kính xin cậu từ nay về sau giữkhoảng cách với người phụ nữ tôi cảm thấy có hứng thú ra.” TriểnThiểu Huy thản nhiên nói, rồi ngừng lại một chút, Quý Phi Dương cũnglà người thông minh, biết rõ hai chữ “thức thời” viết như thế nào.Anh lấy một tờ giấy ra lau tay, chuẩn bị rời khỏi toilet.
“Triển thiếu…” Quý PhiDương gọi một tiếng, chậm rãi nói: “Cố Hạ cô ấy không thể chơi nổiđâu, xin Triển thiếu hãy buông tha cho cô ấy.”
Triển Thiểu Huy nhướngmày lên, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trai-tim-doat-ai-tinh/2370338/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.