Trâu Nhuận Thành vừathấy không thể thương lượng được thì ỉu xìu, mỗi người đều phải làmbáo cáo, vậy cũng phải mất một hai tiếng, lát nữa còn phải cẩnthận nghiên cứu tình hình của khách hàng…Từ trước đến nay anh ta làmviệc đều chỉ nói đến hiệu suất, cho tới bây giờ vẫn chưa từng điềukhiển một cuộc họp dài như vậy, vả lại, loại họp hành tổng kếtnày bắt một tổng giám đốc như anh ta đến là có ý gì chứ? Nhưng màTrâu Nhuận Thành cũng không dám cãi lại Triển Thiểu Huy, thành thànhthật thật trở lại chỗ ngồi, nghe từ trên xuống dưới báocáo.
Bụng mọi người đềuđói meo, sắc mặt bí xị, vẫn phải lấy tinh thần mà họp, từng cánhân dài dòng báo cáo xong, từng nhân viên phòng thị trường lại báocáo về tình hình khách hàng, ngón tay Trâu Nhuận Thành khẽ đánhxuống mặt bàn, lúc vừa bắt đầu còn hỏi vài vấn đề, về sau để chogiám đốc Dương hỏi, anh ta ngồi bên cạnh nghe, cứ như vậy các nhân viênphòng thị trường báo cáo về từng khách hàng, lại đến phân tíchtình hình khách hàng, rồi lại nói một chút về kế hoạch sang năm.
Lúc hơn 9h Trâu NhuậnThành ra ngoài một chuyến, vừa mở cửa ra đã gọi điện cho Trịnh GiangHà, gào thét: “Tam ca, em sắp bị đại ca bức điên rồi, đêm giáng sinhmà giờ vẫn còn họp nha, anh ấy vẫn còn chưa hài lòng, cuộc họp nàycòn phải kéo dài thêm vài tiếngnha!”
Trong điện thoại TrịnhGiang Hà lại có chút hả hê: “Tiểu Ngũ, cậu còn muốn đi tìm cái côngười mẫu thuần khiết kia không?”
“Giờ em làm gì còntâm tình mà nghĩ đến chuyện ấy?” Trâu Nhuận Thành khổ không thể tả,“Giờ đang chết đói đây, anh ấy thì chạy ra ngoài ăn cơm, bắt một đámchúng em ở trong phòng chịu đói mà họp hành, quá tàn nhẫn!”
Trịnh Giang Hà ở đầudây bên kia cười ha ha.
“Tam ca, anh còn cườià? Anh thật là không có lương tâm.” Trâu Nhuận Thành lại than khổ,“Doanh thu năm nay em cảm thấy không tồi, vậy mà đại ca vẫn khinh bỉem. Giờ thì mấy người kia cũng không biết đang rủa thầm em như thếnào, nhân phẩm cùng giá trị con người em đang xuống dốc thậm tệ nha…Tamca, anh xem giờ đã hơn 9h, đã họp hơn bốn tiếng, anh cũng không thểđứng nhìn anh em chịu khổ được, tốt xấu gì cũng nói với đại ca mộttiếng đi mà.”
“Hắc hắc, cậu đãthành tâm thành ý cầu xin tôi giúp đỡ vậy thì tôi đây sẽ giúp cậumột lần, ai bảo tôi là tam ca của cậu?” Trịnh Giang Hà rất hiểu TiểuNgũ, biết rõ cậu ta thích ngủ, chín mười giờ tối đã than mệt, cănbản không còn tinh thần làm việc.
“Nói đi!” Trâu NhuậnThành đợi vài giây không thấy ai nói gì, tâm trạng nôn nóng.
“Có phải Cố Hạ làmở phòng thị trường không?” Trịnh Giang Hà tỏ ra vô cùng thần bí,“Cậu giữ cô ấy lại, tìm cho cô ấy việc gì đó để cô ấy tăng ca, sauđó cậu báo cáo với đại ca một tiếng, nói không chừng có thể nhanhchóng giải tán.”
“Anh, anh có ý gì?”Trâu Nhuận Thành chưa động não được, “Chẳng lẽ nói lăn qua lộn lạilâu như vậy, đại ca chính là vì Cố Hạ mới bắt chúng em tăng ca sao?”
“Về phòng phòng thịtrường các cậu làm việc thế nào thì tôi không biết, có phải đại camuốn hành hạ Cố Hạ hay không tôi cũng không biết, nhiệm vụ đẩy mạnhtiêu thụ cuối năm vô cùng quan trọng, lượng tiêu thụ vài ngày cuối nămcó thể vượt qua cả doanh thu trong một tháng, mở cuộc họp tổng kếttất nhiên là cần thiết. Nhưng mà đã trễ như vậy, cuộc họp cũng khôngcòn bao nhiêu nội dung, cậu thử hỏi ý đại ca xem, tam ca tôi cũng chỉcó thể nhắc nhở cậu vậy thôi.”
Trâu Nhuận Thành cóhơi không tin, chẳng qua là trước mắt cũng chẳng còn cách nào khác,anh ta thử gọi điện cho Triển Thiểu Huy, báo cáo tình hình cuộc họp,cuối cùng nói: “Đại ca, em thấy cuộc họp hôm nay cũng gần xong, chỉcần giữ lại tổ của Cố Hạ là được rồi, vừa rồi mới phát hiện racó nhiều tư liệu trợ lý không đưa ra, đó chính là Cố Hạ, cũng khôngbiết làm việc thế nào, đêm nay phải bắt cô ta làm cho xong, không đến12h thì không được về nhà. Những phần khác không có vấn đề gì, haylà giải tán những người kia trước, còn có người phải về nhà vớicon nhỏ.”
Triển Thiểu Huy nhànnhạt lên tiếng: “Đã như vậy thì cậu giữa lại đội kia làm thêm, nếucậu mệt thì về văn phòng nghỉ một lát, để cho trưởng phòng giámsát, cũng không cần tăng ca.”
Những người khác trongphòng thị trường rốt cuộc được giải phóng, ra khỏi phòng họp thìthở phào một hơi, chỉ còn vài người tiếp tục chịu dày vò. Cố Hạhoàn toàn không còn cách nào, lúc nghỉ giữa giờ cô gọi điện cho QuýPhi Dương, chờ mong buổi diễn cuối cùng lại không xem được, đêm giángsinh cô lại phải cùng một đám đồng nghiệp làm thêm giờ. Dường như côvà Quý Phi Dương vĩnh viễn không có duyên, chắc hẳn là ông trời hiểuđược bọn họ quá chênh lệch nhau nên mỗi lần đều có chuyện. Cô têliệt ngồi trên ghế, đã đói bụng đến mức không còn cảm giác đói, đêmgiáng sinh còn phải họp, Trâu Nhuận Thành thật sự không sợ gây thùmà.
Cố Hạ trở lại vịtrí của mình, lấy túi xách, đi xuống lầu, cô cũng mệt không chịunổi rồi, ngồi trên xe Triển Thiểu Huy không còn chút tinh thần nào,oán giận nói: “Đã hơn 10h, nhà tư bản các anh thật là ép người, cònbắt bớ người ta vào đêm giáng sinh.”
“Đêm giáng sinh chứ cóphải đêm thất tịch đâu.” Triển Thiểu Huy không có chúy áy náy nào,khởi động xe, chậm rãi chạy đi, “Cô nói tất cả chúng tôi đều là nhàtư bản, đương nhiên phải đặt lợi ích lên hàng đầu. Mấy ngày này làthời kì quan trọng để tăng doanh thu, tất nhiên phải nắm chắc lấy,doanh thu cả năm có tốt thì cuối năm tiển thưởng của cô mới nhiều.Đến lúc cô nhận được tiền thưởng cuối năm cũng sẽ không cảm thấycuộc họp hôm nay lâu đâu.”
Tình hình kinh doanhcủa Khải Hoành cuối năm vô cùng khả quan, Cố Hạ cũng mong mỏi cuốinăm nay sẽ lấy thêm được một ít tiền thưởng gửi cho mẹ, nhưng vẫn vôtình như cũ, “Hai ngày trước thì không họp, không sớm không muộn lạitrúng ngay vào hôm nay. Tối nay tôi định đi xem biểu diễn nhạc, tôi vôcùng yêu mến nghệ sĩ đàn dương cầm kia, đi khắp nơi cũng không muađược vé vào cửa, thật vất vẻ mới nhờ Quý sư huynh mua vé được, vậymà không đi được.”
Triển Thiểu Huy đanglái xe phát ra một tiếng cười khinh bỉ từ trong cổ họng, “Cô không muađược có thể nhờ tôi giúp mà, không có việc gì Quý Phi Dương có thểlàm được mà tôi không làm được cả, chẳng qua chỉ vì cô muốn tìm cơhội lôi kéo cậu ta mà thôi.”
Cố Hạ không có tâmtình đôi co với anh, “Tôi chết đói rồi, lần sau có họp muộn như vậythì cũng phải để cho người ta ăn cơm đã, như vậy tinh thần của mọingười cũng tốt hơn một chút.”
Triển Thiểu Huy nghiêngđầu nhìn thoáng qua Cố Hạ, “Ông chủ như tôi đây cũng đã không hề phụlòng cô rồi còn gì, họp xong thì mời cô đi ăn cơm, lát nữa còn đưa côvề nhà, cô còn rủa cái gì nữa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]