Trong phòng khách, TVđang chiếu một trận bóng rổ, Trần Đào rất thích xem cái này, đươngnhiên ở đây anh ta cũng xem như là một nửa chủ nhân nên hỏi ý hai vịkhách xem có muốn đổi kênh không, hai người đàn ông đều khoát tay nóikhông cần, Trần Đào cũng yên tâm thoải mái mà xem.
Quý Phi Dương quay đầulại nhìn Triển Thiểu Huy, cười nói: “Không biết có bao nhiêu ngườimuốn mời anh đến dùng cơm, không nghĩ tới Triển thiếu lại đến đây ăncơm, xem ra Cố Hạ có hy vọng thăng chức rồi.”
Triển Thiểu Huy cũngnhích lại gần, không nhanh không chậm nói: “Tôi là người công tư phânminh, chẳng qua là vài lần gặp cô ấy cho nên có hơi thân với cô ấymột chút thôi, không hơn. Muốn thăng chức, tôi thấy cô ấy cũng không cóhy vọng gì, làm người lại không đủ thông minh, nói không chừng bịngười khác bán đi còn giúp người ta đếm tiền.”
Ánh mắt của TriểnThiểu Huy rơi vào trên mặt Quý Phi Dương, bên môi hiện lên một nụ cườikhó hiểu, “Tuy cô ấy hơi vụng về ngốc nghếch một chút, làm việc xemnhư cũng cần cù thật thà, tôi là ông chủ của cô ấy, cũng có nghĩavụ phải quan tâm để nhân viên của mình không bị người khác lừa.”
Lúc anh nói câu sauthì mắt nheo nheo lại, còn hơi cao giọng, như là đang mang theo một ýtứ khác. Quý Phi Dương ôn hòa cười khẽ, “Triển thiếu thật sự rất chuđáo với nhân viên.”
Triển Thiểu Huy nângtách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, “Vả lại hẳn là cậu Quý bận rộnnhiều việc, sau khi anh tham gia vào công việc kinh doanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trai-tim-doat-ai-tinh/2370324/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.