Trịnh Giang Hà theo sauTriển Thiểu Huy, “Đại ca, hay là về sớm một chút, đã hai năm nay khôngxảy ra loại chuyện này, bây giờ mà vẫn còn người nhìn chằm chằmvào chúng ta, ra tay ngay cả ở chỗ đông người thế này, xem ra chung taphải điều tra cho thật kĩ.”
“Việc đó…” Cố Hạ thèlưỡi, thấp giọng nói: “Trước kia hầm canh cho anh, tôi cảm thấy dù saocũng làm cho anh ăn rất nhiều mà anh cũng không ăn bao nhiêu rất lãngphí, nên để ở nhà một ít.”
Khóe miệng TriểnThiểu Huy co quắp lại, khó trách mỗi lần Cố Hạ mang canh đến đềuthấy thiếu cái gì đó, nhưng mà hương vị canh lại rất đậm đà, thì rathịt trong canh đều bị cô nàng bớt xén, ánh mắt của anh nhàn nhạtđảo qua Cố Hạ, không cảm xúc nói: “Cô còn làm gì nữa? Thẳng thắngmột chút tôi sẽ không truy cứu.”
“Tôi không làm gì cả,nhưng mà khi đến thăm anh cũng không quá để ý nên đã mua hoa ở cửahàng tiện lợi.” Hôm nay Cố Hạ trải qua chuyện này, bị Triển ThiểuHuy làm cho cảm động nên thẳng nói khai hết, nói xong thì vụng trộnnhìn vào sắc mặt Triển Thiểu Huy, “Tôi cảm thấy nhất định anh sẽkhông thèm để ý đến những chuyện này.”
“Nhưng mà…” giọng điệucủa Triển Thiểu Huy có vẻ quái dị, “Mới vừa rồi cô nói “từ nay vềsau sẽ thành tâm làm việc cho tôi”, nói cách khác trước kia cô chỉlàm qua loa thôi sao?”
“Không hề giả dốiđâu.” Cô Hạ thành thật nói: “Lúc anh nằm viện tôi thật tình mong anhsớm khỏe lại, tôi rất chân thành. Người khác đều nói anh rất khó ởchung, anh quả thật có hơi làm giá, cho nên tôi cũng giữ khoảng cáchvới anh, anh muốn tôi làm gì tôi đều thành thật mà làm, giống nhưchuyện công việc vậy, dù sao anh cũng là ông chủ của tôi mà.”
“Thì ra cô vẫn luôn chođó là công việc mà hoàn thành.” Giọng điệu của Triển Thiểu Huy rấtnhẹ, sắc mặt sáng tối không rõ.
Trong lòng Cố Hạ lạibình tĩnh thần kì, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía anh, “Triển thiếu,anh cũng không dễ dàng gì, một ngày ngoại trừ quan tâm đến nhữngviệc lớn trong công ty còn phải lo lắng cho sự an toàn của bản thânmình, sau này anh bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ không thấy tức giận anhnữa, nhất định bảo đảm chất lượng công việc.”
“Cố Hạ…” Triển ThiểuHuy gọi cô một tiếng.
“Vâng?” Cố Hạ đợi vàiphút, nhìn thấy anh không mở miệng nên nhướng cằm lên hỏi anh có ýgì.
Màu mắt Triển ThiểuHuy trở nên u ám, chẫm rãi nói: “Cố Hạ, bình thường tôi mặc kệchuyện của Khải Hoành, cô không cần phải việc gì cũng cho là côngviệc mà hoàn thành. Tôi có một câu muốn dành cho cô, nếu như trongcông việc cô không phạm sai lầm nghiêm trọng nào thì Khải Hoành sẽkhông vì việc riêng mà đuổi việc cô. Tiểu Ngũ chưa bao giờ chịu thiệtthòi nên có đôi khi làm việc không được đúng đắn lắm, tôi sẽ nhắcnhở cậu ta.”
“À, cảm ơn anh.” CốHạ nói.
Triển Thiểu Huy cảmthấy căn bản cô không hiểu gì, nghiêm trang nói: “Cô không cần phảitừng phút từng giây nghĩ tôi là ông chủ của cô.”
“Anh thật sự là ngườirất tốt.” Cố Hạ cười cười, “Triển thiếu, sau này hay là anh mang thêmvài vệ sĩ nữa đi, thật sự rất nguy hiểm, người đàn ông hôm nay làbạn của anh sao?”
“Không biết người đó.Lúc đó chắc cô không thấy rõ lắm, anh ta đứng gần chúng ta, cho rằngsát thủ nhằm vào anh ta cho nên mới chọn cách hành động, võ nghệquả nhiên rất giỏi.” Triển Thiểu Huy nói ra rất tự nhiên, “Thân phậncủa anh ta hẳn là rất đặc biệt, có thể đã làm ra chuyện gì đó nênmới cảnh giác như vậy, xem ra vận may của chúng ta cũng không tệ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]