Chú ý hạ thật sự khôngbiết khiêu vũ, bằng không cũng sẽ không cam lòng ở chỗ này than thở, cô lạikhông có kinh nghiệm tham gia tiệc tùng, biết sớm như vậy thì đã sớm thamgia một lớp khiêu vũ, giờ thì chỉ có thể than thở nhìn người tanhảy.
Tay của anh nắm ngaylấy tay cô, trực tiếp kéo Cố Hạ ra ngoài, Cố Hạ muốn giằng tay mìnhra nhưng không thành công, thấp giọng nói: “Tôi thật sự không biết mà.”
“Khiêu vũ vốn chínhlà người đàn ông làm chủ, người phụ nữ chỉ bước theo.” Triển ThiểuHuy chậm rãi đi về phía trước, không quay đầu lại nhìn cô, miệng nói:“Không có phụ nữ không biết khiêu vũ, chỉ có người đàn ông không muốndẫn bước.”
Anh nắm tay Cố Hạthật chặt, kéo cô đến chỗ thật sáng, cô gái bên cạnh vẫn không hềtình nguyện, còn đang giãy ra khỏi tay anh, Triển Thiểu Huy không vuitrừng mắt nhìn cô.
Cố Hạ bị anh lôi vàosàn nhảy, tay Triển Thiểu Huy không phải chỉ nhẹ nhàng khoác nganghông cô mà là dùng sức ôm lấy, ghé vào tai cô thấp giọng nói: “Cô cứđi theo bước chân của tôi là được.”
Để hợp với khúc nhạcêm ái này, ngọn đèn được chỉnh tối đi, lộ ra một sắc thái mộng ảo.Cánh tay mạnh mẽ của Triển Thiểu Huy ôm lấy eo của Cố Hạ, đây làlần đầu tiên cô gần gũi với một người đàn ông như vậy, mặt Cố Hạkìm không được mà nóng lên, người trước mặt không ngừng ném ánh mắtsang, Cố Hạ lại càng căng thẳng, giẫm lên chân Triển Thiểu Huy vàilần, vội vàng thấp giọng xin lỗi: “Rất xin lỗi…”
Cố Hạ cúi đầu nhìnbước chân của anh, di chuyển theo bước chân anh, Triển Thiểu Huy cườinhẹ trên đỉnh đầu cô, “Không cần nhìn, tôi sẽ dẫn cô.”
“Vâng” Ngoại miệng mặcdù nói thế nhưng Cố Hạ vẫn không kìm được mà cúi đầu xuống nhìn.
Triển Thiểu Huy xácthật rất biết dẫn bước người khác, bất kể là bên trái hay hướng vềbên phải, hoàn toàn đều do anh làm chủ, Cố Hạ cũng không uổng côngdạy dỗ, đến khi bước chân của hai người đã trở nên hài hòa, ngón taycủa anh giật giật trên eo của Cố Hạ, tiến lại gần hơn một chút nói:“Eo của cô bây giờ rất mảnh.”
Hơi thở của anh phunvào vành tai cô, tim Cố Hạ đập nhanh một cách khó hiểu, dưới ngọnđèn mê ly, lời nói trượt ra từ trong miệng anh mang theo một ít sắcthái gợi cảm, Cố Hạ siết chặt tay, lại giẫm lên chân của anh, vộivàng nói một tiếng “Rất xin lỗi.”
Từ trong cổ TriểnThiểu Huy phát ra một tiếng cười nhẹ, Cố Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh,chiếc cằm thon thả cong cong, đôi môi mỏng mím thành một đường hơinhếch lên, ngọn đèn nhiều màu sắc lốm đa lốm đốm chiếu rọi trêngương mặt anh, không thể không nói Triển Thiểu Huy rất đẹp trai, như làmột vị hoàng tử trong truyện cổ tích, Cố Hạ có chút hoảng hốttrong lòng, thân thể không tự giác được mà dán lại gần thêm mộtchút, cặp ngực dường như áp vào bộ ngựccủa anh, âm nhạc êm ái hình như làm cho người ta quên đi điều cơ bảntrong cuộc sống, Cố Hạ như có một cảm giác hơi lâng lâng.
Triển Thiểu Huy cóđịa vị cao quý, những người khiêu vũ gần bọn họ không ngừng nhìnsang, Cố Hạ bay bổng để anh tùy ý dẫn dắt, cảm thấy như vậy rấttốt. Trong ánh mắt cô lộ ra một vẻ say mê đối với Triển Thiểu Huy mànói cũng không có gì xa lạ, anh đã nhìn thấy nó trong rất nhiều ánhmắt của phụ nữ, anh hỏi: “Thích như vậy sao?”
“Hả?” Cố Hạ không ngherõ, cô thất thần, “Ngài nói cái gì?”
Triển Thiểu Huy nhìnbiểu lộ si mê của cô thì cong môi cười cười, “Không có gì.”
Cố Hạ không biết quátrình khiêu vũ lại đơn giản vui sướng như vậy, như một cành liễu baylượn trong cơn gió xuân, cô không nghĩ quá nhiều, chỉ đang dùng tâm hồnmình đi theo bước chân của Triển Thiểu Huy, hưởng thụ cái thế giớixinh đẹp mộng ảo này. Khúc nhạc chấm dứt, Triển Thiểu Huy kéo tay côđi về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay nóng rực,sức nóng thông qua dây thần kinh cánh tay mà truyền thẳng đến tráitim.
Một ông chủ như anhkhông biết cũng là chuyện bình thường, Cố Hạ giải thích cho anh nghe:“Giống như một bức thêu bình thường thôi, tự mình thêu ra, chẳng qualà không có thêu phức tạp như vậy, rất đơn giản, không có kĩ thuậtgì nhiều, chỉ tốn một chút thời gian.”
Cô nói xong thì lấychiếc điện thoại di động từ trong chiếc túi nhỏ của mình ra, mànhình nền tất nhiên là ảnh chụp món quà mình tặng cho Quý Phi Dương,cô không lộ biểu hiện của mình cho Triển Thiểu Huy xem, “Tôi không thểtặng một món quà quý giá, cũng không biết tặng thứ gì chothích hợp nên tặng món quà do chính mình làm ra, ngài xem, thêu cóđẹp không?”
Triển Thiểu Huy liếcmắt nhìn hai lần trên màn hình di động, thản nhiên nói: “Cô thật đúnglà có lòng, nhưng mà không biết mất bao nhiêu công sức như vậy để làmcó bị người khác ném đi không.”
Rõ ràng không phảibọn họ đi cùng, Quý Phi Dương ôn hòa cười cười, thuận tay đặt ly rượusang bên cạnh, đến gần Cố Hạ đưa tay ra, “Cố Hạ, có thể mời em nhảyvới anh một khúc nhạc được không?”
Cố Hạ vui mừng nhướngmày, do dự hai giây rồi đưa tay ra, có thể khiêu vũ cùng Quý Phi Dươngchính là tâm nguyện của cô, tuy là cô không biết nhảy. Quý PhiDương kéo tay cô, “Triểnthiếu, ngài sẽ không để ý chứ?”
“Đương nhiên không đểý.” Triển Thiểu Huy cười như không cười nói.
Đến khi những ngườibên cạnh đều rời đi, Trâu Nhuận Thành mới đi đến bên Triển Thiểu Huynói: “Đại ca, anh nhìn xem, cô nhóc kia đỏ mặt giống như đèn lồng rồikìa, giờ thì cuối cùng cũng được như ý cô nàng.”
Gương mặt Cố Hạ ửnghồng, nhưng mà Triển Thiểu Huy không nói ra, anh vốn là nhân vật hếtsức quan trọng, bình thường rất ít chính thức xuất hiện trong nhữngtrường hợp này, trước kia đã từ chối nhiều danh môn thục viện nhưvậy, chỉ cần kéo Cố Hạ ra sàn nhảy thì vốn chính là đã giúp cômột lần. Anh chẳng qua cũng chỉ là một quần chúng mà thôi, chỉ cầnanh vui vẻ thì có thật sự đẩy Cố Hạ cho Quý Phi Dương cũng khôngphải là không làm được, vài người anh em có đôi khi hứng lên sẽ tìmmột vài diễn viên nhỏ bé vô danh mà thổi phồng lên, đối với bọn họmà nói thì con chim tước bé nhỏ đều có thể nâng thành phượng hoàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]