Lượng nghe có Khánh Băng đến thì vui mừng "Cô đến rồi !"
Khánh Băng cười lạnh "ngài ổn chứ ?"
'Đôi mắt của tôi...
Khánh Băng nhìn chằm chằm về phía Lượng, đôi mắt Lượng đang sưng to như hai trái quýt "Thầy lang bảo thế nào ?"
Lượng thoáng buồn "Thầy lang xem mạch xong thì thở dài và bảo rằng không thể chữa khỏi".
-
- Tối qua không phải vẫn bình thường sao ?
'Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì !
Khánh Băng cười như không cười "tốt nhất là nên như vậy".
- Vậy ngài nghỉ ngơi đi, hôm khác tôi lại đến thăm.
Ừm!
Khánh Băng vừa đứng lên, Lượng liền nắm lấy cổ tay cô "ở lại cùng anh một lúc nữa có được không ?"
- Ngài Bố chánh đổi cách xưng hô rồi sao ?
'Khánh Băng, anh thật sự không kìm được cảm xúc của mình mỗi khi gặp em.
- Thật ra ngài là ai ?
'Anh...
Khánh Băng hất tay Lượng !
'Là anh...anh là Tuấn Anh đây.
Kết quả đã nằm trong dự đoán của cô, cô chỉ vờ vịt hỏi vậy thôi, cô đã đoán được từ sớm.
'Khánh Băng, anh không cố ý muốn lừa em khi đến gặp em bằng một thân phận khác, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, khi anh tỉnh dậy đã thấy mình tồn tại trong cơ thể này.
- Không sao đâu ! Với tôi, ngài có là ai đều không quan trọng.
'Em thật sự không còn chút tình cảm nào với anh sao ?
Khánh Băng dịu giọng trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3701052/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.