Tránh được ngày rằm nhưng cũng không tránh được ba mươi.
Tuấn Anh vừa biến mất thì Triều đình lại điều một quan khác về.
Thiển cũng muốn biết là lại thêm một tên ăn hại nào nữa đến vùng đất khi họ cò gáy này, khi biết được ai là Quan huyện mới nhậm chức, Thiển cười lạnh "ta khỏi phải tốn công đi tìm".
*Thưa ông, bà vừa pha trà cho ông đây ạ !
Thiển khẽ hỏi "Bà đâu ?"
*Dạ thưa ông, bà vừa ra trấn !
Thiển gật đầu !
Thấy Thiển ăn mặc tươm tất, Tiểu Ngạch liền lên tiếng hỏi "Ông định đi đâu sao ?"
"Ta có việc cần phải biết ra ngoài, khi nào bà về thì nhắn lại với bà, bảo bà cứ ăn cơm trước đừng đợi ông, buổi tối ông mới về !"
*Dạ ! Vậy ông đi thong thả.
Thiển lấy chiếc mũ phớt chụp lên đầu "ừm"
Bẩm Quan, có người muốn gặp Quan.
*Là kẻ nào ?
//Cậu ta bảo là người quen cũ của Quan.
*Cho hắn vào đi.
Thiển từng bước từng bước tiến đến bên cạnh vị Quan huyện mới nhậm chức, lạnh giọng lên tiếng "xem ra thì làm người xấu lại được sống ung dung !"
*Ngươi là ai ?
Thiển kéo chiếc mũ phớt xuống, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn liền hiện ra.
*Á...mày...mày.....thằng Thiển, mày vẫn chưa chết sao ?
"Chết ? Tên khốn mày còn chưa chết thì tao sao có thể...
*Không thể nào...rõ ràng lúc đó mày đã chết !
"Chí Linh, tao và mày không thù không oán, sao mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3643909/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.