Chương trước
Chương sau
Thấy Tiểu Ngạch mắt láo liên, Thiền nhíu mày "chuyện gì ?"

'Vừa nãy con cùng bà ra Trấn, gặp phải Quan địa Phương đi tuần.

"Sao chứ ?"

'Cũng may là bà nhanh trí, kéo con núp vào đống tường đồ.

Thiển thở phào, anh sợ Tuấn Anh chấp nhặt chuyện cũ mà ức hiếp Khánh Băng.

'Mà con thấy ông ta tìm kiếm bà một lúc lâu, không nhìn thấy bà mới chịu rời đi."

"Tên Tuấn Anh này đúng thật là chưa buông bỏ".

'Giờ phải làm sao đây ông ?'

Thiển lạnh lùng nhìn vào khoảng không mênh mông, anh biết với tính cách của Tuấn Anh thì sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.

"Sau này con chịu khó ra Trấn mua đồ, hạn chế tối đa việc để bà ra Trấn".

'Dạ con hiểu rồi thưa ông

Thiển rảo bước trên bờ biển vắng, gió thổi vi vu, hàng cây nghiêng mình trong nắng gắt, từng cánh bướm chập chờn buổi ban trưa. Tất cả như tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp đến mức hoàn hảo.

"Tuấn Anh chứ gì, được lắm ! Muốn làm Quan to đúng không ? Ta sẽ giúp cậuTừ lúc quay trở về, Tuấn Anh luôn trầm tư suy nghĩ "Không đúng...đó nhất định không phải là mình hoa mắt, chắc chắn là cô ấy. Sao lúc đó mình lại không tìm kiếm kỹ hơn ?"

'Cái tên Hương quản hết thời kia bị tịch thu nhà cửa, cũng có thể là vì cùng đường quá nên trốn về vùng hẻo lánh này cũng nên, rất hợp lý. Mình nhất định phải tìm được cô ấy, giờ mình đã là Quan lớn, mình nhất định phải giành lại người phụ nữ của mình. Còn tên Hương quản hết thời kia thì mình sẽ bắt hắn giao lên Triều đình...chắc chắn sẽ được thưởng hậu hĩnh'.Tuấn Anh cho dán cáo thị khắp Trấn "Ai tìm được Khánh Băng sẽ được thưởng trăm quan tiền".

Trong Trấn lúc bấy giờ mọi người đang xôn xao bàn tán.



//Trời ơi ! Cô gái được vẽ trên tờ cáo thị thật xinh đẹp.//Đúng rồi, xinh đẹp thật đấy !

Mà Quan địa phương tìm cô ấy làm gì ?

//Mọi người không biết đọc chữ sao ?

Mọi người đều lắc đầu.

Bỗng dưng có một người nói vừa to vừa rõ "người phụ nữ trên tờ cáo thị là người vợ thất lạc nhiều năm của Quan địa phương, ai tìm được cô ấy sẽ được thưởng trăm quan tiền".

Vợ đẹp như thế, nghìn quan tiền cũng đáng chứ nói gì trăm quan.

Tiểu Ngạch nhíu mày "chết tiệt, cái ông Quan này dán cáo thị tìm người, còn thông báo trước bàn dân thiên hạ...bà là người vợ thất lạc của ông ta nữa chứ, thật quá hoang đường mà".

'Ông ơi...không xong rồi ông ơi !'

Thấy Tiểu Ngạch hớt ha hớt hải chạy vào, Thiển khẽ hỏi "đã xảy ra chuyện gì ?"

'Ông ơi...Quan địa phương dán cáo thị tìm người'

"Hắn tìm ai ?"

'Thưa ông, trên tờ cáo thị của Quan địa phương vẽ chân dung của bà vừa to vừa rõ và còn bảo bà là người vợ thất lạc nhiều năm của ông ấy.

Thiển lạnh mặt "Có cả chuyện này nữa sao ?"'Giờ mình tính sao đây ông ?

Thiển cười cười "cứ để hắn tìm người, dù sao thì chân dung được vẽ chắc gì



đã giống người thật".

'Không đúng rồi ông, họ vẽ rất giống bà.

"Được rồi, con ra ngoài đi ! Nhớ để ý đến bà, đừng để bà ra ngoài Trấn".

'Dạ, con biết rồi thưa ông !

Chiều đến, Thiển đích thân ra Trấn...

Lâu lắm rồi anh mới đi lại giữa chốn đông người.

'Đứng lại !

Vừa lướt qua mặt Thiển, Tuấn Anh đã nhận ra ngay.

Tuấn Anh quay đầu lại nhìn Thiển và cười khẩy !

Thiển cũng khựng lại nhưng không nhìn Tuấn Anh.

Tuấn Anh bước đến bên cạnh Thiển và buông lời châm biếm "Đây không phải là ngài Hương quản Tần đó sao ?"

‘À không, phải gọi là Hương quản hết thời mới đúng chứ nhỉ !

Thiển cười lạnh "rồi thế nào ?"'Lính sai đâu, bắt tên Hương quản hết thời này lại, giao hắn lên Triều đình.

"Vậy thì một Quan huyện bám váy phụ nữ như ngài đây lấy bản lĩnh gì để bắt ta vậy ?"

Tuấn Anh đen mặt "chết đến nơi rồi mà vẫn còn láo toét".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.