- Anh uống chén nước mưa rồi ngồi nghỉ mệt một lúc đi rồi hẳn làm tiếp.
Thiển nhìn về phía căn nhà mình đang dựng lên, đó chỉ là một căn nhỏ bằng tre nứa. Lòng chất chứa muôn vạn nỗi oán hờn "ta sẽ đòi lại gấp bội cái giá mà các người đã gây ra cho ta".
- Anh sao vậy ?
"Anh xin lỗi vì đã khiến cho em chịu vất vả rồi !"
Khánh Băng lắc đầu "em không buồn, chỉ cần được ở bên anh, đời này của em giàu nghèo đều không quan trọng".
"Cảm ơn em"
- Thôi ! Anh ngồi nghỉ một lúc đi rồi làm tiếp. Em vào nấu cơm.
"Em có cần anh phụ một tay không ?"
Khánh Băng mỉm cười "anh cũng biết nấu ăn sao ?"
"Ờ thì.."
- Thôi được rồi, để em nấu. Nhà còn chưa được cất xong, lỡ cháy thì lại phải tốn thêm một khoản.
Thiển há hốc mồm "nghiêm trọng đến vậy sao bà xã ?"
- Còn không nghiêm trọng. Lần trước ở Thành đô, anh nấu nướng kiểu gì mà chỉ thiếu chút nữa thôi là cháy nhà còn gì.
Thiển đen mặt "lần ấy là vì anh chưa có kinh nghiệm bếp núc".
- Lần này thì có !Khánh Băng đứng lên rời đi...
Thiển nhìn theo bóng dáng Khánh Băng mà lòng không khỏi xót xa "Lại khiến cho vợ mình trở nên vất vả như vậy ! Mình thật sự không đành lòng, nhất định phải sớm tiêu diệt bọn họ để vợ con mình có được cuộc sống yên ổn".
'Chủ nhân !
Thiển lạnh lùng nhìn Chu Lang "ai đã tiết lộ bảng danh sách những nghĩa sĩ phục hưng ?"
'Thưa chủ nhân "là thủ lĩnh, chính thủ lĩnh đã cố tình để danh sách rơi vào tay Triều đình !""Ta biết ngay mà ! ông ta thì làm sao cam tâm".
Chu Lang cười cười "ngươi tưởng ngươi đã thật sự điều khiển được ta rồi sao".
"Ngươi trở về đi, đừng để ông ấy biết là ngươi đã đến gặp ta".
'Thuộc hạ biết rồi thưa chủ nhân !
Phịch
Chu Lang vừa quay lưng, đã bị Thiển đánh ngã xuống đất.
"Ngươi tưởng ta thật sự tin tưởng ngươi sao, nếu như ta không dùng cách này thì làm sao ngươi ngoan ngoãn vác xác đến đây. Đánh với ngươi thì ta phải rất vất vả nhưng chưa chắc là có thắng ngươi hay chỉ ngang sức ngang tài. Ta biết lần trước ngươi chỉ giả vờ thua dưới tay ta vì ngươi đang có ý đồ với kho báu".
'Thȧ ta ra'
Thiển cười khẩy "ngươi đang mơ à ?"
Chu Lang cố gắng vùng vẫy nhưng chỉ phí công vô ích, không thể cọ nguậy được "ngươi trói ta bằng thứ gì ?"
"Ngươi sợ hãi làm gì, chỉ là chút bùa chú mà thôi !"
'Ngươi muốn gì ở ta ?"Ta biết ngươi là người của Triều đình".
Chu Lang kinh ngạc "sao ngươi lại biết ?"
Thiển phì cười "ta đâu có ngu ngốc đến mức không nhận ra được trắng đen. Danh sách những nghĩa sĩ phục hưng, sớm không lộ muộn không lộ mà lộ ngay lúc kho báu vừa được khai quật xong. Ngươi thật sự vất vả để bày kế dụng mưu, nhưng mà rất tiếc".
'Rất tiếc thế nào ?
"Rất tiếc toàn bộ số vàng mà ngươi đưa về Triều đều là vàng giả".
'Cái gì ?
"Ngươi bất ngờ lắm có đúng không ?"
Chu Lang lạnh mặt "vậy ngươi muốn xử lý ta thế nào đây ?"'A...a...ngươi nhanh thả ta ra..
"Đã rơi vào tay ta mà còn có hy vọng sao ?"
'Ngươi đúng là một tên ác ma
'A...a...
Thiển chỉ tay về phía khoảng sân rộng "Chu Lang, ngươi có nhìn thấy đám ngải kia không ?"
Chu Lang kinh ngạc "là ngải ăn thịt, ngươi đúng là một tên ác ma, trên người của ngươi sử dụng vô số loại tà thuật".
"Những xảo trá của người đời đã dạy cho ta cách sống nhẫn tâm. Chớ nên trách ta, mà nên trách các người đã dồn ta vào đường cùng".
'Ngươi đừng ngụy biện cho việc làm độc ác của mình.
"Ta không cần thiết phải ngụy biện, việc ta thích làm thì sẽ làm, căn bản không ai có thể ngăn được ta".
'Ngươi cố tình gây mất cảnh giác để ta rơi vào bẫy của ngươi có đúng không ?
"Đúng vậy !"
Chu Lang lắc đầu "ta không ngờ con người của ngươi lại nham hiểm đến như vậy. Hoá ra tất cả chỉ là khổ nhục kế của ngươi".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]