Hông bà mới về.
Thiển dịu dàng đỡ Khánh Băng về phòng...
"Bà xã, em nghỉ ngơi đi ! Anh đến thư phòng giải quyết công việc".
- Anh vừa về đến nhà đã bắt tay vào việc rồi, sao anh không nghỉ ngơi ?
"Anh không mệt"
- Được rồi, anh nhớ chú ý đến sức khỏe.
"Anh biết rồi bà xã !"
Khánh Băng ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Thiển yên tâm mỉm cười, anh hôn nhẹ lên trán cô rồi mới rời đi.
Thiển vừa rời khỏi phòng, Khánh Băng liền bước xuống giường. Cô chỉ ngoan ngoan ngoãn và an phận trước mặt
Thiển, để anh được yên tâm.
Rầm...
Cánh cửa phòng của Quản gia Thịnh bị Khánh Băng đá văng ra một bên.
Quản gia Thịnh giật mình, ông đảo mắt nhìn về phía cửa, thấy người đến là Khánh Băng thì ông liền nổi cơn thịnh nộ "Ả đê tiện kia, đến đây làm gì ?"
Khánh Băng cười lạnh "đây là nhà của tôi, ông ý kiến gì chứ ?"
Lần trước Quản gia Thịnh bị đánh trăm gậy, gân cốt toàn thân đều đứt đoạn, mấy tháng qua nằm yên bất động trên giường.
Khánh Băng tiến đến bên cạnh giường Quản gia Thịnh, cô lạnh giọng thốt lên "đã thành một kẻ phế nhân rồi mà cái miệng này vẫn còn kêu quan quát, vậy thì tôi sẽ khiến cho cái miệng này của ông mãi mãi không thể kêu được nữa !"
//Cô...
Khánh Băng cười lạnh "Kẻ như ông, sống lâu chỉ thêm chật đất !"
//Đàn bà mang thai thì nên tích lại chút đức cho con.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3617195/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.