'Ông cho gọi con'
Thiển nhìn Tiểu Ngạch rồi khẽ lên tiếng "ta có việc gấp cần phải giải quyết, con thay ta chăm sóc cho bà vài hôm".
'Dạ, con biết rồi thưa ông !
Thiển đút vào tay Tiểu Ngạch xấp tiền.
'Ông đưa tiền cho con nhiều vậy ạ ?
"Con cứ cầm lấy, cần gì cứ tiêu !"
'Da!'
Thiển có mượn được vài tên lính từ phủ Tổng đốc Hưng, trước khi rời đi...anh dặn dò kỹ đám lính và cả Tiểu Ngạch. Tuy không yên tâm lắm nhưng anh vẫn buộc phải trở về nhà xử lý Thu Hương, nhân lúc Quản gia Thịnh không có ở nhà. Không phải anh kiên dè gì Quản gia Thịnh, mà là anh không muốn bị ông ngán đường, dù gì thì ông cũng đã làm việc cho nhà anh mấy mươi năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, không thể nói bạc là bạc được.
// Ông mới về !
//Thưa ông, ông mới về.
Thiển không lên tiếng trước những lời chào hỏi của đám gia đình trong nhà, anh đi thẳng về phòng cất hành lý rồi ra hiên nhà đứng nhìn.
Chiều về trên quê nghèo, trời chiều sau cơn mưa khí trời lành lạnh, những cây nguyệt quế trong sân hoa rụng trắng xoá, trên cành vẫn còn đọng lại những giọt nước lung linh trên phiến lá non. Thiển hít một hơi thật sâu, khí lạnh như lan toả toàn thân.
Văng vẳng nên tai từ ngoài sông vọng vào là tiếng bìm bịp kêu chiều, nghe buồn não nuột. Thiển cười khẩy "cảnh vẫn đó, vật vẫn đây, cũng âm thanh ấy, sao hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3601040/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.