*Tuấn Anh, tôi thật sự quá thất vọng về cậu. Dẫn vợ đi khám thai thôi mà cũng xảy ra chuyện.
Tuấn Anh cúi đầu, anh biết lần này anh đã gây ra họa lớn “con xin lỗi ba, là do con quá sơ suất”.
*Một câu xin lỗi thì có thể giải quyết mọi vấn đề sao?
‘Giờ ba muốn con phải làm sao?’
*Con gái của tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu xác định đóng sẵn quan tài cho mình đi.
Tuấn Anh phiền não ngồi xuống ghế chờ, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn mãi chưa mở ra. Tim Tuấn Anh như đang treo lơ lửng trên tận chín tầng mây, nếu lỡ như Ngọc Mai không qua khỏi thì đừng nói là sự nghiệp công danh của anh, mà ngay cả cái mạng này của anh cũng khó có thể giữ được.
Đến chạng vạng tối, cánh cửa phòng cấp cứu cũng chịu mở ra, cô y tá đẩy chiếc băng ca ra ngoài, một tấm vải trắng phủ kín người trên băng ca.
Tuấn Anh hốt hoảng chạy đến, anh đưa tay kéo tấm vải xuống, khuôn mặt tái nhợt của Ngọc Mai hiện ra trước mắt anh “Ngọc Mai!”
‘Ngọc Mai, sao em nỡ bỏ anh lại một mình chứ!’
*Con gái của ta!
Ba Ngọc Mai vì quá đau lòng mà ngã quỵ giữa hành lang.
Sau tang lễ của Ngọc Mai, Tuấn Anh thu xếp hành lý rời khỏi nhà của cô…đến bằng hai bàn tay trắng, đi cũng chỉ hai bàn tay trắng. Anh lại tìm thuê căn nhà nhỏ ở ngoại thành.
Ba của Ngọc Mai đã cho người đá Tuấn Anh ra khỏi sở Pháp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576887/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.