Nóng…nóng quá!“Khánh Băng, dậy đi em…căn nhà đang phát hỏa. Dậy đi em, kẻo không kịp!”
Thiển gọi thế nào nhưng Khánh Băng vẫn ngủ rất say, có lẽ vì cô quá mệt.
- Nóng…
Đám cháy càng lúc càng lớn, Thiển lo lắng không biết nên làm gì, anh vốn không chịu được nóng. Khánh Băng lúc này lại đang mê man, có lẽ vì cả ngày hôm nay đã ngồi xe đường xa nên mệt mỏi.
//Có hoả hoạn…người đâu cứu hoả.
Đó là giọng then thét của chị chủ nhà.
Khánh Băng từ từ mở mắt ra trong sự mệt mỏi, thấy Thiển đang ôm chặt mình, cô khẽ nhíu mày “Thiển”.
“Nhanh rời khỏi đây, có hoả hoạn!”
Khánh Băng đưa mắt nhìn quanh rồi không khỏi hốt hoảng hét to “cháy…Thiển, anh sao rồi?”
//Nhanh cứu người đi, bên trong có người.
Giọng then thét của chị chủ nhà vẫn cứ văng vẳng bên tai.
- Thiển, anh nhanh chạy đi…
“Không, anh không thể bỏ lại em, anh sẽ không bỏ mặc em đối mặt với nguy hiểm!”
//Chắc không cứu được người đâu, cháy lớn quá.
Bất ngờ thanh vỉ kèo trên mái nhà rơi xuống…
Thiển dang mình che chở cho Khánh Băng.
“Á…á…”
- Thiển, anh sao rồi?
“Chạy đi em”
- Thiển đừng làm em sợ.
“Nhanh chạy đi em…anh không thể di chuyển được nữa!”
- Thiển, không đâu…anh bị thương rồi…em không bỏ mặc anh đâu.
“Khánh Băng, nghe lời anh…nhanh đi em kẻo không kịp”.
- Cả hai cùng ra ngoài…nếu không thì em sẽ ở lại cùng anh.
“Anh không thể di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576876/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.