//Cô gái có đi Thành đô không?
Khánh Băng gật đầu “Dạ có ạ!”
Bác tài xế khàn khàn lên tiếng “Vậy thì nhanh lên xe!”
Khánh Băng ôm chặt chiếc ô và bước lên xe lam và tìm chỗ ngồi.
Một hành khách lớn tuổi khẽ cười “Cô gái đến đây ngồi này, chỗ này vẫn còn trống”.
Khánh Băng đi đến ngồi cạnh bà cụ “cảm ơn bà!”
Xe lam bắt đầu lăn bánh trên con đường quê…
Khánh Băng ngồi nhìn ra cảnh vật bên ngoài, ánh nắng ấm áp bắt đầu rơi xuống quê nghèo, ánh nắng ấy như mang theo sức sống mới đến cho muôn loài.
Xe lam vẫn cứ thế chạy qua khắp các nẻo đường quê…
Giọng khàn khàn của bác tài lại cất lên “Xe sẽ dừng lại quán trà phía trước nghỉ chân một lúc, bà con cô bác tranh thủ nghỉ ngơi một lúc rồi lên xe đi tiếp, chúng ta cũng sắp đến Thành đô rồi”.
Khánh Băng bước xuống xe nhưng chân lại ngập ngừng không biết đi đâu và làm gì.
Trời đang nắng nóng, cô núp dưới bóng cây.
- Thiển anh sao rồi?
“Vợ anh đang quan tâm đến anh đúng không?”
- Ai là vợ anh?
“Còn ai vào đây?”
Một bà cụ đi đến bên cạnh Khánh Băng và khẽ hỏi “này cô gái, sao lại đứng đây nói chuyện một mình vậy?”
- Dạ không có ạ!
Bà lại hỏi “}sao trên tay cầm ô mà không mở ra che?”
- Dạ, con thấy cũng không nắng lắm ạ!
Bà lão mỉm cười “chắc là vật kỷ niệm nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576875/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.