//Cô Khánh Băng có thư từ thành phố gửi về.
Đang loay hoay với bếp lửa, nghe có tiếng gọi Khánh Băng vội lao như bay ra cổng.
- Con chào bác đưa thư!
//Cô có thư.
Khánh Băng nhận lấy cánh thư, lòng vui mừng hớn hở "con cảm ơn bác!"
Nhìn bộ dáng vui mừng của Khánh Băng mà bác đưa thư cũng vui mừng theo, bác biết người ở lại thì đương nhiên sẽ rất nhớ người phương xa, nhận được cánh thư làm sao không vui mừng cho được, cánh thư ấy lại là thư của chồng cô.
- Trời đang nắng nóng, bác đợi con một lúc, con chạy ù ra sau hiên nhà rót nước cho bác uống.
//Có phiền con lắm không?
- Dạ không có gì gọi là phiền cả bác à, bác vất vả đưa tin đến cho mọi người như vậy. Chén nước có đáng là gì đâu.
//Ừ!
Bác đưa thư mỉm cười, nhìn theo bóng lưng Khánh Băng bằng đôi mắt dịu dàng thân thiện "cô bé này thật hiền lành và xinh đẹp, hy vọng sẽ có được một tương lai tốt đẹp!"
Trời nắng gay gắt, mồ hôi đổ xuống cay cay đôi mắt, bác đưa thư vươn tay lau vội mồ hôi trên trán "nắng gì mà gay gắt thế".
- Nước của bác đây ạ! Bác uống đi cho mát.
//Cảm ơn con, sau này cứ gọi ta là bác Phúc.
- Dạ!
Trả lại cái chén đã uống cạn nước đến giọt cuối cùng "thôi bác đi tiếp đây, còn rất nhiều thư cần phải đưa đến cho bà con".
Khánh Băng khẽ cười "bác Phúc mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576866/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.